Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1739: Chương 1739: Thân Thế Hoa Cẩm (3)




Bởi vậy, đi cùng đó chính là say rượu, đánh bạc, mỗi khi ông ta thua bạc sẽ uống rượu, khi uống rượu nhìn thấy Hoa Cẩm sẽ giống như nhìn thấy mẹ của Hoa Cẩm, người phụ nữ lẳng lơ kia, nhớ lại lúc ông ta ngồi tù, bà ta đi theo người đàn ông khác, nghĩ tới đây lại cảm thấy vô cùng bất lực, sẽ dùng giây lưng hung hăng quật anh ta.

Lúc còn bé, Hoa Cẩm căn bản không biết vì sao mỗi lần cha uống rượu đều đánh anh ta.

Càng nghiêm trọng chính là do đánh bạc trong một thời gian dài, thu nhập của cha Hoa Cẩm trên công trường căn bản không đủ để trả nợ, bởi vậy trong trí nhớ, anh ta luôn phải sống đầu đường xó chợ, chật vật từ thành phố này qua thành phố khác.

Cuối cùng chủ nợ tìm tới cửa, cha của Hoa Cẩm vậy mà lại ngoan độc bán anh ta.

Người đàn ông kia gián tiếp bán anh ta cho một vị kim chủ.

Vị kim chủ này có quyền có thế, nắm trong tay cổ phần của một công ty giải trí, dưới trướng ký hợp đồng với rất nhiều nghệ sĩ, đều là những người ưu tú.

Dĩ nhiên vị kim chủ kia dù trai hay gái ông ta đều chơi tất.

Khi ông ta nhìn thấy Hoa Cẩm, cảm thấy vẻ đẹp của thiếu niên này không giống người thường, nếu tiến vào làng giải trí cộng thêm việc bồi dưỡng nhất định có thể trở thành thần tượng, đến lúc đó chính là một gốc cây hái ra tiền rồi!

Hoa Cẩm nói tới đây liền không nói tiếp nữa.

Những hồi ức không đáng nhớ này cũng nên dừng lại ở đây thôi!

Anh ta không muốn nói ra, sợ cô chán ghét anh ta.

Chán ghét anh ta bẩn.

Vân Thi Thi nghe đến đó, ngớ người thật lâu sau, vẫn là dáng vẻ khó có thể tin: “Tôi không tin! Tôi không tin trên đời này lại có một người cha như vậy, anh là con ruột của ông ta, sao ông ta có thể làm thế?”

“Thế giới rộng lớn, chẳng hiếm lạ gì chuyện này!”

Vẻ mặt Hoa Cẩm như chẳng sao cả, nhắc tới chuyện này, sắc mặt từ đầu đến cuối chưa hề thay đổi, anh ta giống như đang kể lại một câu chuyện không liên quan tới mình.

“Dù sao, chuyện cũng đã qua rồi. Cho nên, đã tiến vào vòng xoáy này coi như thân bất do kỷ.”

Dừng một chút, anh ta lại cười cợt nói: “Thật ra tôi rất ghét quay phim! Tôi không hiểu sao người ta lại thích diễn? Dựa theo một kịch bản, diễn một nhân vật với tính cách không phải của mình, chiếm được sự yêu thích của người xem chẳng nhẽ sẽ sinh ra cảm giác ưu việt? Cái đó và đào kép* thời cổ có gì khác nhau! Tôi không thích diễn vui buồn mừng giận để cho người ta xem, trong lòng thì đau nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện dù chỉ một chút. Làm thế chẳng phải sẽ mệt chết sao?”

*Đào kép: nghệ nhân nam trong các ngành kịch hát dân tộc

Vân Thi Thi có vẻ đăm chiêu, nhưng chỉ nhàn nhạt nói: “Mỗi người có cách nhìn khác nhau!”

Hoa Cẩm bất chợt vòng hai tay ôm lấy đầu gối, cằm đặt trên gối, ánh mắt cô đơn: “Có đôi khi tôi cảm thấy mình giống như một thằng hề đầy bi ai. Có lẽ mỉm cười với người khác đã trở thành thói quen, người ta căn bản không nhận ra nỗi lòng cô độc của bản thân. Rõ ràng cô muốn khóc, nhưng lại không thể không giả bộ mỉm cười, người khác thì cười, còn mình thì sao? Chỉ có một loại cảm giác duy nhất chính là cô độc.”

Vân Thi Thi liếc mắt nhìn anh ta một cái, cô nhận ra anh ta cực kỳ thích động tác như vậy, theo tâm lí học mà nói, người thích ngồi như vậy, nội tâm thường cô độc cùng yếu ớt, thiếu cảm giác an toàn, nhạy cảm với mọi việc.

Vân Thi Thi nghiêng đầu nhìn anh ta, Hoa Cẩm nhìn mặt đất, lông mi buông xuống, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, sau khi được trang điểm lại càng tôn lên khí chất trong trẻo đặc thù của mỹ nam cổ trang.

Chỉ là giờ phút này trông anh ta càng thêm cô độc.

Vân Thi Thi sinh lòng thương tiếc, kìm lòng không được muốn mở miệng an ủi.

“Hoa Cẩm, anh đừng buồn...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.