Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3337: Chương 3337: Thay Đổi Bất Ngờ (84)




Cô đang mở to mắt cực kỳ kinh hoảng, cặp mi cong dài không ngừng run rẩy, cô liên tục lắc đầu giống như đang cầu xin, nước mắt chảy thành giọt, trông rất đáng thương!

“Mười triệu đô!”

Có người tiếp tục giơ bảng tham gia cạnh tranh!

MC không vội, hắn ra vẻ thần bí nói: “Mọi người cso từng nghe giọng nói như chim hoàng oanh chưa?”

Hắn dứt lời lập tức tháo băng dán trên miệng cô gái, cô cầu xin: “Please... No...”

“Trời ạ!”

Có không ít người lộ vẻ mặt say mê.

“Giọng cô ấy ngọt ngào như chim hoàng oanh vậy!”

“Ha Ha! Tôi thích cái giọng ngọt ngào của cô ấy!”

“Hai mươi triệu đô!

...

Buổi bán đấu giá cực kỳ sôi nổi.

Mộ Dịch Thần cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Đang làm gì đây?

Bán đấu giá con người ư?

Quả thật là không coi pháp luật ra gì!

Cậu nhìn cô gái ăn mặc xinh đẹp kia, chợt hiểu ra vì sao lúc đó mẹ cậu lại được mặc đẹp như vậy!

Chẳng lẽ…

Cậu giật mình… Mẹ cậu cũng là “Sản phẩm bán đấu giá”?

Lúc trước Hữu Hữu từng nói, Dieter Rees là trùm xã hội đen, hắn có một mạng lưới internet chuyên thực hiện các giao dịch ngầm.

Thứ họ giao dịch không phải hàng bình thường mà là con người!

Đột nhiên cậu có hơi sợ hãi!

Không biết nếu cậu và Hữu Hữu đến chậm một bước mẹ cậu sẽ ra sao?

Chẳng lẽ cũng bị đem ra bán đấu giá giống cô gái này?

Cuối cùng, cô gái xinh đẹp này bị một lão già hơn năm mươi tuổi mua với giá “Năm mươi triệu đô”.

Cô gái bị đưa vào thùng, không biết đem đi đâu.

Tên MC trở lại sân khấu, bức màn đỏ hạ xuống, hắn nâng chiếc ly chân dài lên uống cạn, sau đó nói: “Tiếp theo là tác phẩm cuối cùng của đêm nay “Vân Sơn Ý Thơ” mời mọi người chiêm ngưỡng!

Vân Sơn Ý Thơ…

Tim Tiểu Dịch Thần đập dồn dập, chỉ cần nghe tên đã có thể đoán được, tác phẩm cuối cùng này chính là mẹ cậu!

MC nói khẽ vào tai cô gái bên cạnh hắn, cô ta lập tức rời đi.

Cậu biết chắc cô ta sẽ đến chỗ giam mẹ cậu.

Chỉ là, Vân Thi Thi đã không còn ở đó!

Cậu không biết cô ta đi đường nào, nhà giam trên du thuyền thông ra bốn hướng, cậu không đoán được hướng cô ta đi.

Không được, cậu phải nhanh chóng cứu Hữu Hữu ra, nếu còn kéo dài hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.

“Ai đó?”

Cách đó không xa, một tiếng quát của người đàn ông truyền đến.

Mộ Dịch Thần quay đầu nhìn người đàn ông, mỉm cười nói: “Đi ngang qua, đi ngang qua thôi.”

“Đi ngang qua hả?”

Cậu nói tiếng trung nên nhất thời họ chưa hiểu, cho đến khi cậu nhảy xuống khỏi cửa sổ, họ mới thấy toàn thân cậu dính máu, cười nham hiểm.

“Cậu…”

Mấy gã đàn ông vẫn chưa kịp phản ứng, Tiểu Dịch Thần đã rút dao ra, một vòng ánh sáng bạc lóe lên…

Vài giây sau, mấy thi thể người ngã xuống đất, còn chưa kịp nhắm mắt đã trút hơi thở cuối cùng.

Cậu lau sạch máu trên dao, cất vào mặt thắt lưng rồi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.