Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3350: Chương 3350: Thay Đổi Bất Ngờ (97)




Vân Thi Thi thở dài rồi nhìn những người đang đứng phía sau Hữu Hữu, đó là một đội binh tinh anh. Bỗng dưng, đầu óc cô cảm thấy trống rỗng.

Người của cậu?

Hữu Hữu quay người nhìn họ, mỉm cười rồi lạnh lùng hỏi: “Sao giờ mới đến?”

Ba người lính vội quỳ rạp xuống, tuy đang quỳ mà họ vẫn còn cao hơn hẳn so với Hữu Hữu. Những người lính sĩ mạnh khỏe đến vậy nhưng lại đang phục tùng mệnh lệnh của một đứa trẻ.

Người đứng đầu trầm giọng nói: “Xin lỗi trưởng quan! Chúng tôi đã muộn một bước!”

Sự xuất hiện của họ đã giúp kiểm soát được phần nào hiện trường náo loạn.

Đám đông vừa trông thấy các vệ sĩ này liền không dám làm bậy nữa mà lùi hết về phía sau. Ai cũng sợ nhỡ chọc giận những vệ sĩ này thì sẽ bị giết trong tích tắc.

Một chiếc phi cơ từ trên không trung từ từ đáp xuống. Mọi người đều vội lùi thật xa. Chiếc trực thăng tuy to nhưng lại đứng rất vững trên boong tàu chao đảo.

Cánh quạt từ từ ngừng quay.

Dáng người Mộ Nhã Triết hiện ra, anh bước xuống phi cơ, ánh mắt lập tức nhìn về phía Vân Thi Thi. Cô trông thấy anh, mi mắt run run, vội bước nhanh về phía trước.

Vân Thi Thi nhìn thấy Mộ Nhã Triết, toàn bộ uất ức mà cô chịu đựng liền hóa thành nụ cười nhẹ trên đôi môi nhệch nhạt. Anh bước đến trước mặt cô, quỳ một chân dưới đất, đỡ lấy vai cô và bắt đầu kiểm tra thương tích.

Cô sợ anh sẽ hiểu lầm rằng cô bị thương nặng, liền vội giải thích: “Đây không phải là máu của em!”

Mộ Nhã Triết dĩ nhiên không tin, sau khi đích thân anh kiểm tra sơ qua, xác nhận đây toàn bộ không phải máu của cô thì mới yên tâm hơn một chút.

Tiểu Dịch Thần đang nằm trong lòng Vân Thi Thi khẽ cuộn mình. Do lúc nãy vận động quá sức, vết thương ở bụng cậu đã bị rách, máu đã thấm ướt cả lớp áo ngoài.

Tiểu Dịch Thần bị thương nặng đến mức dần lịm đi, mi mắt nhắm nghiền, nhưng nghe thấy giọng của Mộ Nhã Triết thì cậu không lo nữa. Song, chỉ mấy giây sau thì Tiểu Dịch Thần đã bất tỉnh.

Hữu Hữu vội nói: “Cha à, nơi này không nên ở lại lâu, du thuyền đã va phải đá ngầm, thân tàu đã vỡ, không lâu nữa con tàu này sẽ bị đắm!”

Mộ Nhã Triết nhíu mày, Hữu Hữu nói tiếp: “Tiểu Dịch Thần đã bị thương ở bụng, mất máu rất nhiều, cần phải đưa vào viện làm phẫu thuật ngay!”

“Hiểu rồi.”

Mộ Nhã Triết đón lấy con từ tay của Vân Thi Thi rồi đứng dậy, đi về phía cửa khoang tàu.

Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Hữu Hữu vẫn còn đứng đó, liền nghi ngờ mà nói: “Hữu Hữu, con cũng mau chóng lên trực thăng đi!”

“Cha à, cha mang them bao nhiêu binh lính đến?”

“Ba người.”

“Trực thăng này chỉ chở được năm người.”

Hữu Hữu rất bình tĩnh mà nói: “Phi công, cha, mẹ, Tiểu Dịch Thần, lại còn phải cử thêm một người bảo vệ mọi người, đâu còn chỗ để thêm ai nữa.”

“Để bảo vệ ở lại đây!”

Mộ Nhã Triết nói tiếp: “Còn con mau lên trực thăng.”

“Không được.”

Hữu Hữu liếc nhìn lão Dieter Rees đang bất tỉnh trên boong tàu, ánh mắt lạnh lùng: “Những người khác con có thể mặc kệ, nhưng riêng lão già này, con nhất định phải đưa lão theo. Giữa con và lão ta còn một món nợ cần được giải quyết!”

Cậu không yên tâm để Dieter Rees lại đây. Lão già này gian xảo, cậu phải xem chừng hắn.

Tách ra sơ tán sẽ an toàn hơn.

Mộ Nhã Triết tất nhiên không đồng ý, sao anh có thể bỏ lại Hữu Hữu một mình ở đây được: “Không được!”

“Cha, hãy nghe con, cha hãy đưa mẹ và anh Tiểu Dịch Thần đi trước, trên tàu của cậu có đội cứu thương đợi sẵn rồi. Về phần con, cha cho hai vệ sĩ ở lại bảo vệ con là được, chiếc phi cơ còn lại sắp đến rồi, con sẽ được cứu ngay mà, cha yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.