Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3352: Chương 3352: Thay Đổi Bất Ngờ (99)




Trong đó có vài người đã không còn lương tri nữa, không đáng cứu.

Thế nhưng đối mặt với đứa trẻ vô tội, Hữu Hữu không hiểu vì sao lại nhớ đến mẹ, nếu đổi lại là mẹ cậu thì dù có phải hi sinh chính mình cũng hy vọng bảo toàn cậu thôi!

Nghĩ tới đây cậu không khỏi mềm lòng.

Người phụ nữ tiếp tục cầu xin nói:

“Cầu xin các người! Trẻ nhỏ vô tội!”

Hữu Hữu im lặng một lúc lâu giống như đang xem xét, cuối cùng khẽ nói:

“Đưa bé gái này tới máy bay.”

Ánh mắt người phụ nữ sáng lên, lập tức đưa đứa bé cho các cậu, cảm ơn rối rít.

Hữu Hữu leo lên máy bay, lính đánh thuê đem Dieter Rees áp giải vào khoang, lúc này mới phát hiện bên cạnh hắn còn sót lại một cái va li.

Lão già này, dù là chạy thoát thân cũng không quên mang tiền theo.

Máy bay chậm rãi khởi động, cánh quạt xé gió, chậm rãi lên cao.

Mãi đến khi lên cao Hữu Hữu quan sát du thuyền mới phát hiện một chiếc du thuyền to lớn đã gãy vỡ từng tầng, tan rã rời rạc.

Giống như Tiểu Dịch Thần nói, chiếc du thuyền này va vào đá ngầm, đại khái là đá ngầm quá cứng, phá vỡ bụng thuyền, đáy thuyền nứt ra một lỗ lớn.

Nước biển cuồn cuộn chảy vào thông qua lỗ thủng, tràn vào khoang tàu, hai tầng dưới có lẽ đã bị nước biển nhấn chìm.

Thân thuyền rất dài, sức nổi bị ảnh hưởng, không ngừng chìm xuống, trung tâm cũng vì trọng lực không cân đối mà gãy ra.

Hữu Hữu ngồi ở trên du thuyền, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, nếu thuộc hạ của cậu đến chậm thì chẳng bao lâu sau du thuyền liền hoàn toàn chìm xuống biển.

Nhưng chuyện này không phải kinh khủng nhất.

Kinh khủng nhất, không gì bằng đoàn người tuyệt vọng trên thuyền.

Đối mặt với cái chết thì bản tính bên trong… bản năng ích kỷ nhất liền bộc lộ không nghi ngờ!

Có thể bọn họ không chờ được đến lúc du thuyền chìm đã bị những người khác điên cuồng dẫm đạp mà chết.

Hữu Hữu trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không hoàn toàn buông lỏng, thế nhưng phía sau lại truyền đến tiếng cười trầm thấp của nam giới.

“Ha ha ha!”

Hữu Hữu bỗng nhiên giật mình, quay đầu nhìn lại thì phát hiện Dieter Rees chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào rồi!

Lão già này, nếu không phải tin chắc hắn bị trói đến chặt chẽ thì cậu đã thật sự căng thẳng.

Rõ ràng bây giờ… người bị động nhất là hắn, hắn làm sao còn có thể cười được?

Hữu Hữu lạnh lùng chất vấn:

“Ông cười cái gì?”

Dieter Rees nở nụ cười, lộ ra hàm răng u ám.

“Cười cậu ngây thơ. Thế nào, cậu cho rằng như vậy liền thật sự an toàn không lo sao?”

Ngây thơ?

Đến tột cùng là ai ngây thơ.

Hữu Hữu không thay đổi sắc mặt hừ lạnh một tiếng, không muốn nhiều lời với hắn.

Dieter Rees lại truy hỏi:

“Tại sao cậu không để tôi lại trên du thuyền? Tôi nghĩ cậu không tốt bụng đến nỗi muốn cứu tôi! Cậu cũng đừng nói rằng cậu không nỡ để tôi chết!”

Hữu Hữu nói:

“Lưu lại mạng chó cho ông bởi vì giữa chúng ta còn có món nợ phải tính cho rõ ràng!”

“Tính sổ?”

Dieter Rees “ồ” một tiếng, có vẻ hơi hiếu kỳ.

“Cậu muốn cùng tôi tính món nợ nào?”

“Món nợ của mẹ, của Tiểu Dịch Thần, còn có món nợ của tôi và ông! Những thứ này, dù sao cũng nên tính rõ ràng!”

“Đúng lúc tôi cũng có món nợ muốn tính với cậu đây! Có điều, chỉ sợ là không có cơ hội này!”

“Có ý gì…”

Lời Hữu Hữu còn chưa dứt đã thấy Dieter Rees cử động miệng, cậu trợn to hai mắt nhìn thấy hắn ta nhếch miệng, khóe miệng để lộ ra một vật gì đó đen sì.

Xem ra là một khối nhựa, lại không phải khối nhựa bình thường như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.