Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1397: Chương 1397: Thể Lực Của Cô Không Tốt




Một phen điên loan đảo phượng qua đi, anh ôm cô, hãm sâu vào ôn nhu hương, tinh tế nhấm nháp dư vị đã qua.

Cho dù muốn cô vài lần, anh lại giống như không biết thỏa mãn, một lúc lại trêu chọc, có ý đồ hấp dẫn cô.

Nhưng mà cô không được, căn bản không có đáp lại, đối với trêu chọc của anh cũng có vẻ thờ ơ!

Quá mệt mỏi rồi.

Lúc này Vân Thi Thi giống như bị lấy hết khí lực, xụi lơ ở trong lòng anh, không có khả năng nhúc nhích, dù là nâng một ngón tay lên cũng có vẻ khó khăn.

Cô lười biếng gối lên khuỷu tay anh, không dễ dàng gì mới lấy được thể lực qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, lúc này cùng anh lăn qua lăn lại, toàn bộ đều vỡ nát, lại mệt mỏi không thôi!

Mí mắt lại nặng trĩu.

Cô lười biếng hé mắt, đã thấy người đàn ông tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn cô, trong mắt là đắn đo và bỡn cợt, giống như cười cô không được!

Anh chạm khẽ mũi cô, không hài lòng nói: “Thể lực này của em, không đủ nhìn!”

Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng không vui.

Chuyện này có thể trách cô được sao?

Thể lực cô không tính là kém.

Nhưng anh cũng không nhìn xem, vừa rồi rốt cuộc anh muốn cô bao nhiêu lần?

Xâm nhập xâm chiếm, suýt chút nữa làm cho toàn thân cô lỏng lẻo!

Cô không tốt, không phải là do anh ban tặng sao?

Chẳng lẽ anh còn tưởng rằng, người nào cũng đều giống như anh, thể lực điêu luyện, giống như vĩnh viễn không biết thỏa mãn và mệt mỏi vậy?

Giận dữ trong mắt cô làm cho anh nở nụ cười.

Mộ Nhã Triết cưng chiều nhéo nhéo cái mũi như ngọc của cô, trêu chọc nói: “Sao thế, nói em em còn không phục sao?”

Vân Thi Thi u oán đẩy tay anh ra, rầu rĩ nói: “Đừng ầm ĩ nữa! Bây giờ em hơi mệt!”

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trải qua một cuộc chiến vừa rồi, hiện giờ mí mắt lại bắt đầu đánh nhau.

“Biết em mệt mỏi mà.”

Nếu không thì anh đã không bỏ qua cho cô.

Anh thâm trầm nói, trong mắt cố gắng áp chế dục vọng, bây giờ anh đang cực lực áp chế, đồng thời trong mắt hiện ra cân nhắc, làm cho người ta đỏ mặt.

Cô không khỏi cảm thấy có chút thất bại, lại nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, giống như đế vương cao ngạo vậy, lười biếng và tao nhã tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn mặt cô, có trêu chọc, có bỡn cợt, có đắn đo và ý cười xấu xa.

Ý cười này trộn lẫn vài phần ý tứ tà mị, hoặc là không có ý tốt, giống như cười nhạo cô thể lực không tốt.

“Anh…”

Vân Thi Thi khó thở, càng nhìn anh càng cảm thấy tức giận.

Người đàn ông này quá xấu xa rồi!

Anh nhìn cô như vậy, thực sự làm cô xấu hổ.

Nghĩ đến vừa rồi khi anh dùng tư thế xấu hổ giữ lấy cô, mà cô còn trầm luân trong cơn sóng mãnh liệt đó…

Trong lúc cô trầm luân trong đó, lại còn biểu lộ ra một chút mềm mại…

Cô càng lúc càng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đem mặt vùi sâu vào trong gối.

A… Không được!

Quá xấu hổ rồi!

Lúc này cô hận không thể đập mạnh vào tường, hoặc là tìm cho cô một cái hang để chôn cô xuống.

Cô giống như một con thỏ nhỏ thẹn thùng.

Hành động thẹn thùng của cô đều rơi vào trong mắt anh, rất là đáng yêu, cực kỳ đáng yêu.

Anh nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi má đỏ bừng của cô, từng màn vừa rồi giống như chưa thỏa mãn, thân thể lại có biến hóa.

Anh nhíu nhíu mày, trong lòng rủa thầm một câu.

Vì sao không có cách nào ngừng muốn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.