Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3393: Chương 3393: Thêm hà vào cảnh (15)




Sở Hà theo bản năng mà lùi về sau, mặt nóng bừng.

Tiểu Bảo giận dỗi hỏi: “Mẹ! Sao mẹ lại không xứng được cơ chứ!”

Thằng bé đứng khoanh tay, người nghiêng hẳn sang một bên, mặt mày coi bộ tức tối lắm.

Mặt khác, bác Phúc lập tức nháy mắt ra hiệu cho Sở Hà và Cố Cảnh Liên.

“Chiều theo ý nó đi!” Bác Phúc khuyên nhủ.

Trong lúc Sở Hà vẫn còn do dự thì Cố Cảnh Liên lại nhếch môi lạnh lùng. Anh giang tay nắm lấy tay của Sở Hà, nhưng anh chỉ nắm hờ thôi, không hề dùng sức.

Thế này là đã miễn cưỡng lắm rồi!

“Như vầy đã được chưa?”

Cố Cảnh Liên đang nhượng bộ hết mức có thể rồi!

Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn, sau đó nghiêm túc đánh giá, cuối cùng nhận xét: “Chú… cha, cha đang cười hay đang cắn răng thế? Nhìn mặt cha dữ tợn thế nào ấy, không có chút gì là hiền hòa cả!”

Cố Cảnh Liên nghe mà giận nóng cả mặt.

Anh vốn đâu phải loại người hiền lành ôn nhu.

Tiểu Bảo quấn lấy anh, nói: “Hay là cha thử cười cái xem nào?”

Sở Hà lập tức ngồi xổm xuống rồi kéo Tiểu Bảo lại gần mình, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bảo, con yên tâm, chú… cha mẹ nhất định sẽ biểu hiện thật tốt! Ở buổi họp phụ huynh sẽ luôn tỏ ra yêu thương nhau, không cần con nhắc nhở đâu mà! Nhưng mà, giờ chúng ta đâu phải ở trường, nên con đừng ép buộc cha mẹ nữa, nhé!”

TIểu Bảo gật đầu, lòng vẫn chưa thật sự vừa ý: “Thôi được vậy!”

Cố Cảnh Liên đồng ý đến tham gia buổi họp phụ huynh, còn chấp nhận đi cùng mẹ. Chỉ bấy nhiêu thôi thì Tiểu Bảo đã mãn nguyện lắm rồi!

Ăn sáng xong bác Phúc tiễn Cố Cảnh Liên và mẹ con Sở Hà lên xe.

Ông đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho ngày hôm nay. Trước đó, ông còn phái hai vệ sĩ đến trường của Tiểu Bảo. Hôm nay, ông cũng đã ngấm ngầm cho người đi theo dọc đường để bảo vệ cho cha người họ, nhất quyết không để xảy ra vấn đề gì.

Phong thái làm việc của bác Phúc trước nay luôn khiến Cố Cảnh Liên vô cùng yên tâm.

Cho nên, anh cũng không cần phải hỏi thêm gì khác.

Xe bắt đầu lăn bánh. Suốt dọc đường, bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.

Cố Cảnh Liên ngồi trên ghế, hai tay đặt trước ngực, chân bắt chéo một cách tao nhã, Tiểu Bảo nắm tay Sở Hà ngồi ngay bên cạnh. Thằng bé có vẻ rất vui, suốt cả dọc đường, con chân nhỏ cứ động đậy nhún nhẩy, phấn khích vô cùng!

Tiểu Bảo ngân nga các bài hát được dạy ở trường, cái đầu thì liên lục cứ lắc lư.

Sở Hà thấy con vui vẻ nên cũng yên tâm và thoải mái hơn.

Cô ngẩng đầu, vô tình chạm mắt với người đàn ông ngồi đối diện.

Cố Cảnh Liên ngồi một cách thư giãn trên ghế, lưng dựa hẳn ra sau, song ánh mắt lạnh lùng vẫn dán chặt trên người cô.

Ánh nhìn của anh khiến cô cảm thấy run rẩy. Bất kể đang làm gì, cô cũng đều cảm thấy ánh mắt sắc lạnh như dao của anh đang nhìn mình chằm chằm.

Lúc họ đến trường thì đã không còn sớm nữa. Trước cổng trường mầm non đỗ đầy những chiếc ô tô đắc tiền.

Toàn bộ học sinh theo học tại trường mầm non này đều có xuất thân giàu có và quyền lực.

Xe từ từ dừng lại, Cố Cảnh Liên bế Tiểu Bảo từ trên xe bước xuống. Sở Hà tay cầm cặp của con bước theo sau.

Lúc xoay người đóng cửa xe thì cô đột ngột cảm thấy hai tay nhẹ hẳn đi. Cô vội quay lại thì đã thấy Cố Cảnh Liên tay ôm chiếc cặp của Tiểu Bảo rồi.

Trên tay trái của anh là Tiểu Bảo đang vui vẻ nhún nhảy, trên tay phải là chiếc cặp con con. Sở Hà thấy vậy liền nói: “Để tôi bế Tiểu Bảo cho!”

“Không cần.”

Cố Cảnh Liên xoay người rồi chậm rãi bước vào cổng trường.

Cố Cảnh Liên đi đến đâu, người xung quanh dõi theo đến đấy. Các phụ huynh khác đều kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.