Ngày hôm sau, ánh nắng sáng sớm lọt vào, khi chiếu lên người Tiểu Bảo thì đứa bé liền tỉnh lại, mắt mở lim dim, tay nhỏ nhẹ nắm lại, dụi nhẹ đôi mắt buồn ngủ, lập tức cảm thấy chỗ mình nằm trở nên chật chội hơn không ít.
Cậu nghi hoặc quay đầu thấy Sở Hà ôm cậu đang chìm trong giấc ngủ, cậu tò mò nghiêng đầu qua chỗ khác lại trông thấy Cố Cảnh Liên nằm bên trái cậu, yên tĩnh ngủ.
Trong nháy mắt miệng đứa nhỏ biến thành chữ “O”, hít vào một ngụm khí lạnh.
Người này đi tới đây nằm, tại sao cậu đến một chút cảm giác cũng không có?
Ồ?
Gấu bông của cậu đâu?
Lẽ nào nửa đêm gấu bông liền biến thành cha?
Thời khắc đầu óc Tiểu Bảo đang hỗn loạn thì thấy Cố Cảnh Liên một tay gối sau đầu, một tay ôm lấy cậu, dung nhan khi ngủ tuấn tú mà an tĩnh, dù là khi ngủ cũng đều đẹp như vậy.
Tiểu Bảo nhìn anh chăm chú hồi lâu rốt cục cũng tỉnh táo lại, nghiêng đầu qua nhìn Sở Hà một chút, lại nhìn anh, trong lòng nhất thời thỏa mãn vô cùng!
Đáy lòng cậu có phần vui vẻ, có chút hạnh phúc đến không biết phải làm sao rồi!
Lần đầu tiên trong đời cùng cha mẹ nằm trên một chiếc giường, tuy rằng ngủ ở giữa còn cảm thấy có chút chen chúc nhưng cậu vẫn hi vọng tự đáy lòng thời gian tốt nhất là cứ như vậy tạm dừng.
Thật hạnh phúc!
Hóa ra cảm giác ngủ chung với cha mẹ là cảm giác an toàn như thế này.
Tuy rằng khi tỉnh lại thiếu chút nữa sợ hết hồn nhưng tỉnh táo lại thì Tiểu Bảo cảm thấy mình hạnh phúc sắp bay lên rồi!
Tiểu Bảo bỗng nhiên dè dặt nghiêng người sang nhìn về phía Cố Cảnh Liên, không tự chủ được vươn tay ra phác họa ngũ quan của anh.
Vầng trán anh tuấn, mày kiếm dài đến tóc mai, mi mắt đóng chặt, lông mi đen tuyền, sống mũi cao, môi mỏng hơi mím lại, ngón tay cậu nhẹ nhàng phác họa gương mặt của anh, trong giấc ngủ Cố Cảnh Liên hơi nhíu lông mày, cậu liền dè dặt thu tay về, lập tức nhắm mắt lại, làm như đang ngủ.
Thật lâu không nghe thấy động tĩnh gì, Tiểu Bảo lại cẩn thận hé mắt, thấy Cố Cảnh Liên tựa như không có phản ứng gì, lúc này cậu mới yên tâm.
Cậu nằm thẳng lần nữa, cúi đầu nhìn trên người mình liền thấy tay Cố Cảnh Liên khoát lên vai cậu, tay của Sở Hà thì lại nắm bên hông cậu.
Không hiểu sao cậu liền nảy ra một ý nghĩ, thế là cẩn thận từng chút đem bàn tay nặng của Cố Cảnh Liên dịch từng chút một về phía tay Sở Hà.
Cậu dịch thật cẩn thận, chỉ lo kinh động hai người đang ngủ.
Bàn tay Cố Cảnh Liên rất lớn, so với bàn tay nhỏ của cậu thì hoàn toàn có thể dễ dàng bao lấy cả hai tay cậu.
Tay lớn như vậy di chuyển lên cũng rất vất vả, động tác của cậu đặc biệt nhẹ nhàng, Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà đều rất cảnh giác, nếu là động tĩnh hơi lớn một chút liền dễ dàng tỉnh giấc.
Mãi đến khi đến thật gần cậu liền giơ tay Cố Cảnh Liên lên, đưa bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Sở Hà.
Như vậy tay hai người liền giao cùng một chỗ.
Trong lòng Tiểu Bảo cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, che miệng len lén cười.
A, nếu như cha cùng mẹ thật sự có thể đằm thắm như vậy tốt rồi!
Cậu nằm mơ đều ảo tưởng cha cùng mẹ có thể thật tâm yêu nhau, như vậy ba người bọn họ có thể vĩnh viễn ở cùng nhau rồi!
Như vậy cậu cũng không cần kiêng dè ai cả.
Tuy rằng hiện tại cậu có mẹ lại có cha nhưng là hình thức ở chung của hai người rất kỳ quái.
Cho đến bao giờ thì bọn họ có thể ở chung như cha mẹ bình thường đây?