Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3427: Chương 3427: Thêm hà vào cảnh (49)




“Còn chưa biết đến lúc đó ai cản trở ai nhé.”

Cô vừa nói dứt lời thì một vài viên cảnh sát thân thể cường tráng có mặt tại đó liền tỏ vẻ không phục!

Khốn kiếp, họ lại để cho một người mới đùa giỡn sao!

Hơn nữa còn là một cô gái!

Nhìn biểu cảm ngạo mạn của Sở Hà, trong ánh mắt tràn đầy sự châm biếm, rõ ràng là khinh thường đám cảnh sát bọn họ.

Một viên cảnh sát đập bàn đứng dậy, ngồi trên bàn có rất nhiều những lão binh đã xuất ngũ, vì thế đều là những gã đàn ông có máu nóng.

Nghe lời cô nói, mấy gã lập tức ngồi không yên!

Người đứng lớp trên bục giảng nhìn thấy cảnh tượng đó, quát một tiếng: “Ngồi xuống!”

“Đội trưởng! Cô ta…”

“Tôi bảo anh ngồi xuống! Có nghe không hả? Cả mệnh lệnh của tôi cũng không phục tùng sao?”

Tổ chống tội phạm, nguyên tắc quan trọng nhất chính là phục tùng. Ngày thường có thể cười hi hi ha ha, nhưng một khi đội trưởng đã ra lệnh thì không dám không nghe.

Gã đàn ông lúc này mới hứ một tiếng rồi ngồi xuống.

Người đứng lớp nói: “Tôi giới thiệu một chút! Đây là nhân viên cảnh sát thực tập mới đến của tổ chống tội phạm, tên là Sở Hà. Sau này cô ấy là đồng chí của chúng ta, mọi người phải chăm sóc cô ấy đấy!”

Sở Hà đi đến trước bục giảng, vẫn tư thế đứng thẳng rất tiêu chuẩn như cũ, tự giới thiệu: “Tôi là Sở Hà, xin mọi người chỉ giáo.”

Dứt lời, cô cúi người chào một cách tiêu chuẩn, biểu đạt thành kính đối với những người nhân viên cảnh sát tiền bối ở bên dưới.

Sau khi họp sáng kết thúc, Sở Hà cần phải đăng ký, tiếp đó chính là một tuần tập huấn công việc và một tháng thử việc dài đằng đẵng.

Một tháng sau sẽ có sát hạch khắc nghiệt, nếu qua kỳ sát hạch sẽ được vào biên chế chính thức.

Sở Hà vừa đi ra cửa, mấy viên cảnh sát nhìn thấy liếc mắt nhìn nhau ra hiệu.

Một người đàn ông trong đó đi về hướng của cô, vừa đưa tay định nắm lấy vai cô, Sở Hà không cần quay đầu đã lập tức nắm lấy cánh tay hắn, nhanh như chớp quật ngã hắn xuống đất.

“Bạch” một tiếng vang lên.

Hắn bị cô quật ngã thật mạnh, đau đến nỗi người co rút cả lại.

Nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, vừa lạnh vừa cứng.

Sở Hà mặc không đổi sắc xoay người cười lạnh lùng nói: “Nếu như muốn thử sức người mới thì cũng không cần phải dùng thủ đoạn đánh lén ti tiện như vậy chứ!”

“Cô…”

Gã đàn ông quá sợ hãi, kinh ngạc nhìn cô. Thật không ngờ được, cơ thể trông yếu ớt như thế của Sở Hà lại chứa đựng một sức mạnh to lớn.

Thật là đáng sợ.

Sở Hà nhẹ nhàng phủi tay, thản nhiên nói: “Thật đáng tiếc, tôi phải đi tham gia huấn luyện, nếu không thì có thể tiếp vài chiêu nữa của tiền bối rồi.”

Đằng sau, mấy viên cảnh sát ùa ra từ phòng họp, ngây ngốc nhìn khung cảnh vừa diễn ra, cảm thấy thật không thể tưởng tượng.

“Anh, sao lại bị quật ngã như thế?”

“Thật mất mặt!”

Gã đứng dậy, siết chặt nắm đấm, vừa định đi về phía Sở Hà thì đằng sau đã có một viên cảnh sát kéo hắn lại.

“Được rồi, đừng manh động. Đừng so đo với người mới làm gì!”

“Đúng thế, anh Huy, đừng hành động theo cảm tính, nếu để giảng viên biết được thì nhất định sẽ bị xử phạt.”

Gã đàn ông lúc này mới hạ giận, xoay người rời đi.

Sở Hà thầm oán trong lòng: Đồ bệnh hoạn.

Cả một ngày đều là huấn luyện.

Nhưng người phụ trách huấn luyện vừa ngạc nhiên vừa không ngờ đó chính là việc Sở Hà có một tư chất khá ưu tú.

Một vài nhiệm vụ huấn luyện cho dù có gian khó đến đâu, Sở Hà cũng có thể hoàn thành với tiêu chuẩn rất cao.

Vào lúc kết thúc huấn luyện, giáo quan gọi Sở Hà sang một bên, cẩn thận hỏi: “Trước đây… cô từng đi lính đúng không?”

Sở Hà nhíu mày, lãnh đạm nói: “Đúng thế.”

“Hả? Là lính xuất ngũ?”

“Lính đánh thuê.”

“…” Giáo quan há hốc mồm.

Thật hay giả vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.