Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 310: Chương 310: Thời thơ ấu đen tối




Lý Đông Cường yết hầu nuốt nước bọt, đành phải tiếp tục đi xuống nói: “Cô ta ước định với tao, cô ta đưa chị gái xinh đẹp của mình đến chỗ tao bồi mấy buổi tối, khoản nợ kia sẽ được xóa bỏ toàn bộ!”

Vân Thiên Hữu nghe vậy, sau một lúc lâu không lên tiếng, chỉ âm u mà ngưng một bên Vân Na, thần thái lạnh lùng đến…… làm cho người khác không rét mà run.

“Nhưng cuối cùng tao cũng không có được gì cả? Rốt cuộc người đã bị nhà họ Mộ cướp đi.”

“Nhà họ Mộ?” Lý Hàn Lâm ngẩn ra một chút.

Mộ Nhã Triết?

“Ha ha ha……” Vân Thiên Hữu bỗng nhiên phát ra vài tiếng cười lạnh lẽo.

Đôi mắt của hẹp cậu bỗng nhiên mở to, nhìm chằm chằm Vân Na, ánh mắt sâu thẳm, hận không thể xuyên một lỗ thủng qua người cô ta.

“Hóa ra là thế này ư……? Ha ha ha……” Vân Thiên Hữu duỗi tay đỡ trán, tiếng cười lạnh lẽo vang lên khắp căn phòng hết đợt này đến đợt khác, khiến người khác không khỏi rợn tóc gáy.

Vân Na chưa từng gặp qua một Vân Thiên Hữu như vậy, ở trước mặt Vân Thi Thi, cậu bé luôn luôn biểu hiện ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng mà hiện giờ, cậu đã xé rách vỏ bọc ngụy trang, hiện ra là một người âm lãnh, thâm trầm, xung quanh là bầu không khí lạnh lẽo, đặc biệt là đôi mắt am hiểu kia hiện lên vẻ điên cuồng tàn nhẫn.

“Mày…… Mày cười cái gì?”

“Ha ha ha……” Bả vai Vân Thiên Hữu rung lên từng đợt.

Cậu nhắm mắt lại, những ký ức âm u dần dần trở về...

Hình ảnh đó ——

Vân Na ấn cậu bé ở trên giường, bàn tay tàn nhẫn liên tiếp hành hạ cậu bé, cô ta nắm lấy tai cậu, giọng nói tàn độc một lần lại một lần vang lên: “Loại đê tiện như mày, mày dám khóc à, mày dám làm loạn ư, mẹ mày hiện tại không có ở nhà đâu, xem ai tới giúp mày? Ai tới cứu mày đây?”

Những ký ức phủ đầy bụi đã lâu, dưới sự kích động mạnh, phá tan nhà giam, như đèn kéo quân không ngừng hiện lên trước mắt cậu.

“Ha ha ha……”

Tiếng cười hơi run rẩy ẩn chứa vài phần ký ức bị xé rách đau đớn.

Lý Đông Cường ở một bên lắc đầu thở dài nói: “Mày tình nguyện trả nợ cho cô ta, nhưng thật ra không tưởng được. Lấy ơn báo oán ư? Cô ta rắp tâm hại mẹ mày như vậy, mày không hận cô ta sao?”

“Hận?” Vân Thiên Hữu bỗng nhiên trợn mắt, đáy mắt đầy sát ý lướt qua.

Như thế nào không hận?

Oán hận đến thấu xương.

“A, tao còn vốn muốn ném cô ta vào hồ nước cho cá ăn cơ! Tao nghe nói rằng cô ta muốn tiến thân vào giới giải trí trở thành đương kim minh tinh đấy, tao còn chụp một đống ảnh ướt át để nắm thóp cô ta! Hiện tại cô ta bị phá hủy dung nhan như thế, kiếp nghệ sĩ của cô ta cũng coi như chấm hết rồi! Nếu mày muốn trả nợ hộ cô ta, đống ảnh chụp này, cho mày đấy!”

Lý Đông Cường đem tập ảnh trong tay đến Vân Thiên Hữu, duỗi tay lại lần nữa lấy đi tấm chi phiếu trên tay Lý Hàn Lâm.

Lý Hàn Lâm lại lạnh lùng mà nắm lấy cổ tay hắn ta, khiến hắn không thể động đậy.

“Khốn khiếp…… Các người định lật lọng ư?”

“Ta có nói là sẽ trả nợ cho cô ta?” Giọng nói Vân Thiên Hữu lộ ra vẻ âm lãnh cùng trào phúng.

Vân Na chớp mắt một cái lại nhắc tới ngực, cô ta còn tưởng rằng mình được cứu rồi, tại sao Vân Thiên Hữu lại lật lọng?

Chẳng lẽ tấm chi phiếu căn bản là là giả, những gì nó mới nói đến đều không tính?

Trong lòng cô ta giống như tàu lượn siêu tốc, trong chốc lát treo cao, trong chốc lát lại ngã xuống đáy.

“Vậy lúc nãy mày nói……”

Vân Thiên Hữu u lãnh mà hỏi lại: “Cô ta nợ ông nhiều tiền như vậy, chi bằng ông ném cô ta vào hồ nước đi, cũng không quá đáng thương chứ?”

Người mẹ đáng thương của cậu nhiều năm qua chịu biết bao ủy khuất như vậy, sao có thể dễ dàng xóa bỏ toàn bộ như thế?

Lý Đông Cường còn tưởng rằng cậu nhóc này không đành lòng, vừa muốn mở miệng, lại nghe Vân Thiên Hữu nói: “Cho dù có ném cô ta vào hồ nước, cũng vẫn quá nhẹ nhàng đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.