Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1852: Chương 1852: Thức Ăn Cho Chó Gì Đó, Ăn Không Vô




Ban đêm, nằm trằn trọc ở trên giường, Vân Thi Thi nhíu nhíu mày, lại nghĩ đến chuyện của mình.

Thái độ của Cố Tinh Trạch đối với cô khác xa so với trước đây.

Lúc trước anh ta đối xử với cô dịu dàng như tắm gió xuân, cực kỳ tinh tế tỉ mỉ.

Hôm nay anh lại đối xử với cô có chút nóng nảy, lạnh lùng, hơn nữa còn cố gắng xa lánh.

Kỳ thật, giữ khoảng cách không hẳn không phải chuyện tốt!

Nếu anh ta đối xử lạnh nhạt với cô, như vậy cô thuận theo tự nhiên giữ khoảng cách với anh ta, đối với hai người đều tốt.

Cho dù không thích, như vậy, sẽ không cần gần chút nữa rồi.

Cô không thích Cố Tinh Trạch, nhưng có lẽ, trên phương diện nào đó, một chút hành động của cô có lẽ làm cho người ta cho rằng, cô có ý gì với anh ta?

Vân Thi Thi mấp máy miệng, trong lòng cô biết, Cố Tinh Trạch thích mình, nhưng cô đã cố gắng giữ khoảng cách đi cùng anh ta, anh ta đến gần cô một bước, cô liền lui một bước, nhưng từng bước ép sát của anh ta, làm cho cô có chút không biết làm thế nào, cô ngưỡng mộ anh ta giống như một tiền bối tôn kính, hành động của anh ta rất tốt, ở phim trường quan tâm, dịu dàng, săn sóc mỗi hậu bối, biết cách chăm sóc người khác, tinh tế tỉ mỉ.

Tình cảm của cô đối với anh ta, chắc là giống như tình cảm sùng bái của sư muội đối với sư huynh!

Nhưng anh ta hình như không quan tâm như sư huynh đối với sư muội.

Một khi đã như vậy…

Vân Thi Thi hạ quyết tâm, cho dù anh ta nghĩ như thế nào, từ nay về sau, cô sẽ cùng anh ta giữ một khoảng cách, cố gắng xa lánh.

Cho dù trong lòng áy náy, nhưng áy náy không có nghĩa là dựa vào chuyện này mà từ đấy thỏa hiệp.

Có lẽ thái độ lúc trước của cô quá ái muội không rõ, thế cho nên cắt không đứt sự rối loạn này.

Một khi đã như vậy, cô đã nghĩ xong nên xử lý chuyện này thế nào rồi.

Mấy ngày nay Mộ Nhã Triết bay đến thành phố khác công tác, văn kiện bên trong tập đoàn tài chính, đọng lại thành núi, bởi vậy ngày hôm qua trước khi anh đi, cố ý chăm sóc cô thật lâu, ôm cô thế nào cũng không chịu rời đi.

Lúc rời đi, anh ôm lấy cô, lần lượt dặn dò: “Lúc anh không có ở đây, ngoan ngoãn cho anh! Hửm? Không được để anh lo lắng.”

“Nếu công việc quá mệt mỏi, muốn xin nghỉ ngơi, không cần để ý những người khác nói như thế nào! Nếu đối với em có chỗ phê bình kín đáo, bảo bọn họ trực tiếp đến tìm anh!”

“Quá mệt mỏi, nếu không làm việc nổi, một trăm em, anh cũng nuôi nổi.”



Quả thực là khó khăn.

Vừa mới đính hôn lại phải ra khỏi nhà, Mộ Nhã Triết tất nhiên không nỡ rồi!

Để vợ một mình ở nhà, anh nghĩ thế nào cũng đều không nỡ, nếu Vân Thi Thi không nói ra những lời làm anh hài lòng, anh thậm chí sẽ xúc động khiêng cô lên phi cơ rồi.

Vân Thi Thi bị bộ dạng lưu luyến không rời của anh làm cho dở khóc dở cười, nói đùa: “Được rồi! Đứng đắn một chút! Không biết, còn tưởng rằng anh đây là muốn lên tiền tuyến, một đi không trở lại!”

Mộ Nhã Triết ôm lấy cô một phen, hôn nồng nhiệt, thế cho nên Lục Cận Dự và Khương Thân phía sau, bị hành vi như vậy ngược chó không nhẹ.

Sau khi lên máy bay, hai người liền lớn tiếng kháng nghị với Mộ Nhã Triết, kháng nghị Mộ Nhã Triết thân là lão đại không thông cảm cho mấy anh em, vậy mà trước mặt chó độc thân tung thức ăn cho chó.

Nhất là Khương Thân, ngồi trên ghế than thở: “Lão đại, anh rõ ràng là nhìn chúng em không vừa mắt, cho nên mới đổi biện pháp hành hạ chúng em! Lễ đính hôn của anh, đút một tấn thức ăn cho chó vẫn còn chưa đủ sao? Không được, em không thể ăn thức ăn cho chó được nữa, nếu không thì em sẽ no chết mất!”

Nhớ lại một tấn thức ăn cho chó trong lễ đính hôn, Khương Thân lại cảm thấy chua xót trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.