Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1274: Chương 1274: Tiểu Dịch Thần Là Muội Khống* Siêu Cấp!




*muội khống nói nôm na là rất yêu và cưng chiều em gái

Thế giới của trẻ con đơn giản như thế, mong muốn của chúng thường thường rất đơn giản.

Vừa nghĩ đến mấy ngày kế tiếp mẹ sẽ ở bên cạnh cậu, trong lòng Mộ Dịch Thần miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn, thậm chí cậu cảm thấy, nếu bị thương toàn thân, có thể có đãi ngộ như vậy, rất có lời!

Ngẫm lại trước kia ở trong doanh trại đặc huấn thực chiến bị thương, luôn luôn chỉ có một mình cậu chịu đựng, ngẫm lại, đúng là cảm thấy mình thật là đáng thương!

Hừ hừ! Người cha này, có đôi khi thật sự rất không tốt!

Vẫn là mẹ tốt hơn!

Nghĩ như vậy, cậu không khỏi vui vẻ, rúc vào trong lòng Vân Thi Thi, đồng thời, khóe mắt khẽ liếc Mộ Nhã Triết bên cạnh một phen, làm như đang ghét bỏ: “Vẫn lại là mẹ thương con nhất hiểu con nhất!”

Dứt lời, vẫn còn không quên thè lưỡi khiêu khích Mộ Nhã Triết!

Vân Thi Thi dở khóc dở cười, lại không nhịn được mà nhéo nhéo gương mặt của cậu.

Nhóc con này, ở cùng Hữu Hữu không bao lâu, cũng trở nên lanh lợi rồi!

Trước kia, dù thế nào cậu cũng sẽ không nói ra nhưng lời như vậy!

Mặt mày Mộ Dịch Thần hớn hở, cảm thấy hài lòng ôm chặt Vân Thi Thi, hoàn toàn gạt Mộ Nhã Triết sang một bên.

Mộ Nhã Triết sâu sắc cảm thấy mình sắp bị lạnh nhạt rồi.

Thằng nhóc này!

Trong lòng Mộ Nhã Triết thầm giận một câu, nhưng mà trong đáy mắt, lại là cưng chiều và suy tư hiếm thấy.

Hạnh phúc, hẳn cũng chỉ là như thế này thôi!

Trong lòng anh nghĩ như vậy.

Bỗng nhiên Mộ Dịch Thần nghĩ đến chuyện gì, lông mày đẹp đẽ bỗng nhiên hơi hơi nhướng lên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, dán vào bên tai Vân Thi Thi lặng lẽ nói: “Mẹ, khi nào mới sinh cho con một em gái vậy?!”

Lời này vừa vào lỗ tai Vân Thi Thi, cô vừa nghe vậy, mặt đỏ bừng!

Cô mím môi, hiển nhiên có chút thẹn thùng, vấn đề này của Mộ Dịch Thần, thực khiến cô trở tay không kịp, không hề phòng bị.

Mộ Nhã Triết không nghe thấy Mộ Dịch Thần vụng trộm nói gì bên tai Vân Thi Thi, chỉ thấy cô biến sắc, giống như có chút xấu hổ giận dữ.

Vân Thi Thi oán trách chọc vào đầu Mộ Dịch Thần, bật cười nói: “Cái đầu nhỏ này của con, cả ngày đều nghĩ cái gì?!”

“Mẹ, mẹ đang thẹn thùng sao?” Mộ Dịch Thần nhìn cô, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sáng long lanh, lóe ra tia sáng nghịch ngợm.

Vân Thi Thi bị câu này chọc vào, mặt đỏ tai hồng.

Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn cậu, không khỏi hỏi: “Vừa rồi con lặng lẽ nói cái gì vậy?”

Mộ Dịch Thần còn chưa mở miệng a, Vân Thi Thi đã nói ngay: “Không được nói cho cha con biết.”

Mắt Mộ Nhã Triết nguy hiểm nheo lại, quét một lần trên người Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần.

Trên thực tế, Mộ Dịch Thần vẫn muốn có một em gái nhỏ, thậm chí cậu còn từng tưởng tượng rằng, nếu cậu có một em gái đáng yêu, nhất định phải yêu thương cưng chiều em gái vào trong xương cốt, yêu thương cô bé rất nhiều, nâng niu cô bé trong lòng bàn tay như cô công chúa nhỏ, hạnh phúc vui vẻ!

Việc này có lẽ có liên quan tới tính cách của cậu.

Từ nhỏ Tiểu Dịch Thần đã được dạy bảo nghiêm khắc.

Điều này khiến tuổi cậu nhỏ, đã có trách nhiệm quá mức.

Cậu thích chăm sóc người yếu ớt.

Muốn một em gái, vẫn là vì trước kia ở trước cửa một tiệm kem, cậu nhìn thấy một cặp anh em, người anh rất cao, khoảng chừng 1m8 vậy, mà cô em gái lại nhỏ như một cây đậu, ngồi trên vai anh mình.

Cô bé nhỏ như vậy, không hiểu chuyện, hai bàn tay nhỏ nhắn không chút khách khí làm loạn ở trên đầu anh trai, thường thường dùng nắm đấm mềm như cục bột, đánh đấm bả vai anh mình; thường thường phát động tấn công, hung hăng chà đạp mái tóc đẹp đẽ gọn gàng của anh mình; thường thường lại duỗi bàn tay nhỏ bé, dùng lực vuốt ve đôi má của anh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.