Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 960: Chương 960: Tin Tưởng Vô Điều Kiện




Tống Ân Nhã vừa tức vừa giận, Vân Thi Thi này cũng đủ hung hãn, lại dám đánh tới trên đầu bọn họ.

Lần trước ra tay với cô, bây giờ là Lục Cảnh Điềm, cô ta sao có thể hung hăng càn quấy như vậy?

Vì thế, cô ta liền nói với Lục Cảnh Điềm: “Cảnh Điềm, cậu đừng khó chịu nữa! Cậu yên tâm, thù này tớ nhất định sẽ báo cho cậu!”

“Uh`m!” Hai mắt Lục Cảnh Điềm đẫm lệ, nói: “Thù này, cậu tính báo thế nào?”

“Ha ha! Đến lúc đó cậu hãy nghe theo sắp xếp của tớ!”

...

Về đến nhà, Vân Thi Thi liền vào trong phòng tắm, tắm rửa một cái.

Mới vừa cùng Lục Cảnh Điềm đánh lộn, cả người dính toàn bụi đất, cô tắm rửa sạch sẽ, đổi một chiếc váy trắng.

Đứng ở trước gương, cô cúi đầu nhìn cánh tay mình, trên cánh tay bị Lục Cảnh Điềm cào mấy vết dần dần biến mất, nhưng mu bàn tay lại bị cô ta cào đến toác máu.

Miệng vết thương không sâu, cũng chỉ rách một lớp da, rất nhẹ nên không cần thiết dùng băng dán vết thương.

Sau bữa tối, Hưu Hữu liền cùng Tiểu Dịch Thần đi ra sân nhỏ đánh cầu lông.

Hai tên nhóc gần đây vẫn luôn dính lấy nhau, cho dù là đi ngủ hay lúc làm bài tập, Tiểu Dịch Thần đều thích dính lấy Hữu Hữu.

Mà Hữu Hữu thì tuy mặt ngoài ghét bỏ Tiểu Dịch Thần ngốc nghếch, nhưng dần dà cũng mở rộng lòng đối với Tiểu Dịch Thần, tính cách cũng dần cở mở hơn.

Vân Thi Thi ngồi ở trên ghế sofa, trong đầu nhớ lại câu nói kia của Lục Cảnh Điềm.

Trong lòng không hiểu sao lại thấy phiền muộn không thôi.

Lúc Mộ Nhã Triết từ công ty trở về, đẩy cửa ra liền thấy cô một mình làm tổ trên ghế sofa, trong phòng khách không bật đèn, một mình cô im lặng, dựa vào một góc ghế sofa nhìn giống như đang ngủ thiếp đi.

Anh đi đến bên cạnh, mở đèn liền kinh động đến cô.

Cô mở to mắt, ý thức còn có chút mơ hồ. Bộ dáng mơ mơ màng màng mở đôi mắt có chút mơ hồ trông thật hồn nhiên ngây thơ.

Nhưng cũng bởi vì đôi mắt hoa đào hút hồn người kia mà trông cô lại tăng thêm một chút lười biếng mị hoặc!

Thấy anh đã về, cô lập tức ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn anh, cười khẽ, giọng nói có chút khan khàn: “ Anh đã về!”

Anh nhìn thoáng qua trên bàn, hỏi: “Ăn rồi sao?”

“ Ăn rồi.”

Cô bỗng dưng bổ sung thêm một câu: “Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần đi đánh cầu lông rồi!”

Nói xong, cô lại nhìn xung quang anh, hỏi: “Ồ? Chú chó nhỏ đâu?”

Mộ Nhã Triết nói: “Ở trong sân chơi đùa với hai tên nhóc rồi.”

“À......”

Anh ngồi xuống trên ghế sofa, thấy trên trán cô có mấy sợ tóc hỗn độn, vì thế anh liền vươn tay giúp cô vuốt mấy sợi tóc ra sau tai.

Sự đụng chạm của anh rất nhanh liền khiến tai cô nóng lên, hồng hồng, giống như là đang thẹn thùng...

Vân Thi Thi bỗng nhiên nhớ tới chuyện hôm nay, mấp máy môi, có chút muốn hỏi, thăm dò định mở miệng nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu!

Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh muốn nói lại thôi của cô khiến anh không khỏi nhíu mày: “Sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”

“Hôm nay, tổ kịch tổ chức buổi chúc mừng...”

“Uh`m?”

Vân Thi Thi nhìn anh, mở miệng, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Cũng cũng không có hỏi chuyện họp báo.

Nếu đã lựa chọn tin tưởng anh, như vậy cô sẽ vô điều kiện tin tưởng anh tới cùng!

Tuy không rõ, mục đích anh mở cuộc họp báo là gì, nhưng cô tuyệt đối sẽ không tin anh sẽ tuyên bố kết hôn với Mộ Uyển Nhu, cho dù không biết vì sao từ đầu tới cuối anh vẫn giấu diếm cô, nhưng cô vẫn tin tưởng anh, tin anh làm như vậy tất có nguyên nhân của anh!

Anh không nhắc tới, cô cũng sẽ không hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.