Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1940: Chương 1940: Tình Cảm Xa Lạ




Trở lại nhà họ Cung?

Đó là nơi có quan hệ huyết thống với cô.

Nhà họ Cung là nơi như thế nào chứ?

Trong gia đình, mọi người có chung sống hòa thuận không?

Nếu như cô đến đó, sẽ có thù oán gì xảy ra không.

Từ những gì mà Cung Kiệt đã từng nói, cô suy đoán, Cung Thiếu Ảnh không phải là chỉ có một bà vợ, Cung Kiệt nói rằng thành viên trong gia tộc rất nhiều, có rất nhiều người để chọn làm người thừa kế.

Thứ nhất, cô có thể tưởng tượng, nhà họ Cung là một gia tộc rất lớn.

Thứ hai, cô đoán, Cung Thiếu Ảnh nhất định có rất nhiều phụ nữ, hơn nữa, cũng giống như nhà họ Mộ, có rất nhiều con.

Mà cô chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó bị lưu lạc ở ngoài.

Dường như ông vẫn không biết cô còn sống, nhưng vẫn rất quan tâm cô.

Dù sao, Mộ Khuynh Thành đại khái cũng là người phụ nữ ông yêu nhất trong đời, cũng là người làm ông cảm thấy mình có lỗi nhất, nên ôm nhiều nuối tiếc.

Giống như chỉ có thể tìm được cô, mới bù đắp được phần tiếc nuối này.

Vậy thì... Cô có nên trở lại nhà họ Cung hay không?

Vân Thi Thi chưa từng nghĩ kỹ về vấn đề này, cho tới bây giờ nhà họ Cung trong cảm nhận của cô, vẫn là thần bí không lường, cao lãnh xa cách!

Nơi đó không làm cô cảm thấy ấm áp.

Cái mà cô cảm nhận được, chính là, nơi đó hình như không hề tồn tại.

Cô không muốn trở về.

Trong tiềm thức, cô không muốn quay về cái chỗ lạnh như băng đó.

Đối với cô mà nói, nhà họ Cung không có ý nghĩa gì hết, chẳng qua là cả hai không có tình cảm cha con gì thôi.

Không phải là cô vô tình, mà là từ nhỏ đến lớn, đối với cái khái niệm cha con trong lòng cô, thật sự rất đạm bạc

Về đến nhà, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đang vây quanh quan sát lễ phục được đưa đến.

Nhân viên bên studio vừa lúc đưa lễ phục tới đây, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ra mở cửa.

Thấy Vân Thi Thi đã trở về, người phụ tá tiến lên cười tiếp đón, cung kính hỏi: “Cô Vân, cô về rồi! Chúng tôi đã ủi sẵn bộ lễ phục này kỹ càng, cô có muốn mặc thử hay không, nếu còn chỗ nào chưa được ổn, hoặc trên bộ váy có chút tỳ vết nào, chúng tôi sẽ đền bù lại một cái khác. Ngày kia chính là liên hoan phim rồi.”

“Được.”

Vân Thi Thi nhìn các cô một cái, lại thấy trên mặt mấy người phụ tá lộ ra sự mệt mỏi.

Bộ lễ phục này là đặc biệt định chế.

Cô vốn là muốn đến cửa hàng trực tiếp mua một bộ váy thành phẩm, không cần chờ đợi, mua về có thể mặc liền.

Ngoài cửa hàng cũng có bán rất nhiều trang phục hàng hiệu cao cấp đã được may sẵn.

Nhưng Tần Chu không đồng ý.

Mua quần áo may sẵn, rất dễ bị đụng hàng.

Liên hoan phim có rất nhiều ngôi sao điện ảnh đến tham dự, nên rất dễ bị đụng hàng.

Mặc dù, mấy chuyện đụng hàng không đáng sợ, ai mắc cỡ thì tự mắc cỡ thôi.

Nhưng nếu ăn mặc giống nhau, khó tránh khỏi bị công chúng đem ra so sánh, soi mói.

Cái Tần Chu lo lắng chính là, bây giờ cô nổi tiếng như vậy rồi, nếu bị đụng hàng với một diễn viên kém hơn mình, hẳn là sẽ bị hội fan club của đối phương kéo qua dựa vào cô để tự lăng xê.

Chuyện này không phải là bị “lợi dụng” sao?

Tần Chu không cho phép những chuyện như vậy xảy ra.

Cho nên, anh ta đặt hàng mấy nhà thiết kế chuyên nghiệp thiết kế ra một vào bộ lễ phục, vẽ theo ý muốn của Vân Thi Thi xong, liền đo kích cỡ.

Khoảng cách từ ngày lên ý tưởng thiết kế nhiều lắm cũng mới mấy ngày thôi, mà lễ phục đã gấp gáp được may thành phẩm.

Bộ lễ phục này được chế tác rất tinh tế, nhìn rất đơn giản phóng khoáng, nhưng trên thực tế, lại hao phí không ít tâm tư và sức lực.

Chỉ mới năm ngày mà có thể may ra được một bộ lễ phục tinh tế như vậy, làm cho Vân Thi Thi vô cùng bất ngờ.

Cũng có thể nhìn ra, đội ngũ nhân viên của họ đã rất tỉ mỉ với bản thiết kế này.

Rõ ràng là làm việc thâu đêm để hoàn thành.

Vốn là gọi điện thoại cho Tần Chu, để anh ta và Vân Thi Thi cùng tới studio để mặc thử lễ phục.

Nhưng Tần Chu lại để bên đó trực tiếp mang đến nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.