Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1490: Chương 1490: Tôi Con Chưa Đi Thảm Đỏ!




“Tôi cùng ai bước thảm đỏ, còn cần lý do sao?” Mộ Nhã Triết hỏi lại anh ta.

Phóng viên kia không còn lời nào để nói.

Thái độ ngạo mạn như vậy, có phong cách cá nhân rõ ràng.

Mộ Nhã Triết luôn luôn ngạo mạn tùy tính.

Vì thế phóng viên kia lại hỏi Vân Thi Thi: “Thi Thi, lần này cùng tổng giám đốc Mộ bước lên thảm đỏ, có khẩn trương hay không?”

Vân Thi Thi mỉm cười nói: “Làm sao có thể…”

Cô còn chưa dứt lời, phóng viên lấy tốc độ nhanh nhất hỏi tiếp: “Vì sao lại có trạng thái tốt như vậy?”

Vân Thi Thi bật cười bổ sung: “Làm sao có thể không khẩn trương được.”

Phóng viên im lặng: “…”

Truyền thông truyền đến tiếng cười hữu nghị.

Vân Thi Thi cười khẽ nói: “Tôi quá khẩn trương, cho nên nói chuyện đều chảy mồ hôi rồi!”

Đối với ứng phó phương tiện truyền thông, Vân Thi Thi thuận buồm xuôi gió, đã hiểu được thế nào là vận dụng ngôn ngữ xảo diệu đáp lại những vấn đề khó có thể nói đúng trọng tâm.

Phản ứng khéo léo, làm cho nhóm người truyền thông nản lòng cười.

“Ha ha ha - -”

“Thi Thi đúng là quá đáng yêu rồi!”

Vì vậy bọn họ không làm khó dễ cô nữa, hỏi mấy vấn đề hữu nghị, liền kết thúc phỏng vấn.

Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi đi vào hội trường, Tần Chu nhìn theo bóng lưng bọn họ biến mất tại cuối thảm đỏ, lúc này mới thở nhẹ một tiếng.

Anh ta cũng đi vào hội trường.

Hàn Ngữ Yên thấy thời gian đều đã không sai biệt lắm, nghĩ thầm, lần này cô ta có thể thu hoạch được rồi nhỉ?

Vì thế đẩy cửa xe ra, cô ta điều chỉnh tư thái cao ngạo, nâng váy đi xuống.

Ngay từ đầu cô ta cho rằng Vân Thi Thi cố ý muốn chèn ép, lúc này mới ý thức đến, hóa ra là vì mượn tên tuổi của Mộ Nhã Triết, lúc này mới có thể kéo dài mặt lên sân khấu.

Nhưng mà như vậy cũng được.

Ít nhất cô ta mới là người chân chính chèn ép.

Nghĩ đến đây, nét mặt Hàn Ngữ Yên biểu lộ tươi cười đắc ý, nhấc làn váy, phong thái lay động đi về phía thảm đỏ.

Nhưng mà vừa mới đi đến trước thảm đỏ, cô ta liếc mắt một cái liền thấy người trong hội trường bắt đầu vội vàng thu thảm đỏ rồi.

Khóe miệng Hàn Ngữ Yên giật giật một phen, vẫn duy trì mỉm cười ưu nhã như trước, ánh mắt liếc nhìn trợ lý bên cạnh.

Trợ lý đó lập tức chạy lên trước, thuần thục dùng tiếng anh nói: “Đợi một chút, còn có một nghệ sĩ chưa đi thảm đỏ!”

“Cái gì?”

“Nghệ sĩ nhà chúng tôi, Hàn Ngữ Yên còn chưa đi thảm đỏ, thu muộn một chút!”

“Đã đến giờ rồi!”

Người nọ không khách khí hừ một tiếng, cũng không để ý đến cô ta, tiếp tục động tác trên tay.

Mỉm cười trên mặt Hàn Ngữ Yên rốt cuộc không duy trì được, hoa dung thất sắc.

Cô ta bước nhanh đến, từ trên cao nhìn xuống nói: “Bây giờ là lúc nào mà đã bắt đầu thu thảm đỏ rồi hả? Hơi quá đáng, tôi còn chưa đi mà!”

Trợ lý phiên dịch giúp cô ta.

Người nọ liếc nhìn cô ta một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Chúng tôi cũng phụng mệnh làm việc, một đôi cuối cùng đã đi thảm đỏ xong, huống hồ đã đến giờ, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

“Bảo người phụ trách của các anh đến đây, tôi nói với anh ta!” Hàn Ngữ Yên lạnh lùng nói.

Người nọ dùng tiếng Ý nói thầm một câu, lập tức nói vào trong tai nghe, gọi người phụ trách.

Người phụ trách vội vã chạy đến, vừa thấy Hàn Ngữ Yên, trên mặt lập tức lạnh xuống.

“Tình huống gì thế này?”

Hàn Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn chỉ mấy người thu thảm đỏ, tức giận nói: “Bọn họ làm việc như thế nào vậy, tôi còn chưa đi thảm đỏ, bây giờ thu thảm đỏ, hơi quá đáng đó! Phiền anh cho lời giải thích.”

Ngữ khí của cô ta ngạo mạn khinh người, kiêu căng vô cùng.

Người phụ trách nhíu mày lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.