Cố Tinh Trạch bỗng nhiên nói: “Hôm nay quay cảnh xa trước, chờ tinh thần cô ấy ổn định lại thì quay bổ sung sau!”
“Như vậy cũng được!”
Đạo diễn cố ý hỏi: “Thi Thi, quay sơ qua dáng người thì sẽ không có vấn đề gì chứ? Cô chịu khó thêm một chút, quay xong rồi về nhà nghỉ ngơi.”
“Được.”
Mấy cảnh quay sau đó rất thuận lợi.
Cố Tinh Trạch quay xong thì về trước.
Vân Thi Thi ở lại quay cùng Hoa Cẩm, đến khi kết thúc thì đã gần bảy giờ tối.
Lúc rời khỏi đoàn làm phim, Hoa Cẩm nói muốn đi nhờ xe của Vân Thi Thi, lý do rất đơn giản.
“Sáng nay xe của tôi đang đi giữa đường thì chết máy, đã bị kéo đến xưởng sửa xe rồi.”
Vân Thi Thi kinh ngạc: “Xe của anh... chết máy?”
“Phải, một chiếc second-hand mới mua, giá ba mươi mấy vạn, lúc mới mua thì chạy băng băng, nhưng có lẽ là gặp phải gian thương chợ đen rồi, được mấy hôm thì liên tục gặp trục trặc.”
“Xe second-hand?” Vân Thi Thi nghi ngờ: “Tôi nhớ rõ anh có xe riêng mà, không phải trước đây anh lái một chiếc GT-R sao?”
Hoa Cẩm quay mặt giả chết: “Tôi mặc kệ, dù sao thì tôi cũng muốn ngồi xe của em, tôi còn chưa từng ngồi qua chiếc xe nào xa hoa như thế đâu.”
Vân Thi Thi yên lặng châm chọc: “Hoa Cẩm, gần đây hình như anh trở nên rất nghèo thì phải.”
Vừa dứt lời, Hoa Cẩm đang đi bên cạnh bỗng nhiên dừng bước.
Vân Thi Thi có chút ngoài ý muốn quay đầu lại, thấy anh ta đang đứng yên tại chỗ với vẻ mặt như cười như không, cô hơi ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế?”
Hoa Cẩm vô tội nói: “Tôi có chỗ nào trông giống rất nghèo chứ?”
“So lúc anh đi quay bộ phim 《 Khuynh quốc 》này với lúc trước thôi, khi đó anh lái một chiếc xe thể thao rất oách, bên cạnh có bảy tám người trợ lý và đạo diễn vây quanh, chói mắt cỡ nào. Nhưng gần đây hình như anh khiêm tốn hơn nhiều rồi, không lái GT-R nữa mà lại lái một chiếc second-hand đấy.”
“Vì không mua nổi xe mới thôi! Không mua nổi một chiếc xe mới chạy băng băng!”
“Tại sao?” Vân Thi Thi tò mò hỏi: “Vậy chiếc GT-R kia của anh đâu rồi?”
“Trả lại cho cô ấy rồi.”
“A?”
Vân Thi Thi ngớ ra, không phản ứng kịp.
Hoa Cẩm nâng mày, mỉm cười nói: “Tôi và cô ấy đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Vân Thi Thi ngơ ngác nhìn anh ta, mất mấy giây mới hiểu được “cô ấy” trong miệng Hoa Cẩm là đang chỉ ai, trên mặt cô không khỏi hiện lên vẻ vui mừng ngoài ý muốn: “Anh và cô ấy đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?”
“Ừ!” Hoa Cẩm chậm rãi bắt kịp cô, lại nói: “Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, tất cả xe, quần áo trang sức hàng hiệu, nhà trọ, thẻ tín dụng, đều đã trả lại hết cho cô ấy rồi. Vì bồi thường cho cô ấy nên tôi đã sang tên tất cả tài sản của tôi cho cô ấy, ừm... đương nhiên, có để lại phần lẻ ra.”
“Phần lẻ ra là bao nhiêu?”
“Chưa tới 100 vạn.”
Vân Thi Thi líu lưỡi: “Phần lẻ ra mà nhiều như vậy? Không ngờ rằng anh cũng là một phú ông đấy.”
“Em cho là thế nào?” Hoa Cẩm đắc ý nói: “Từ khi vào nghề tới nay, thù lao đóng phim, quay quảng cáo của tôi, còn một chút tiền đầu tư nữa, cộng lại cũng đã có hai, ba triệu tiền lời rồi.”
Vân Thi Thi bị dọa cho nhảy dựng lên: “Trời ơi, nhiều thế sao?”
“Ừ! Năm ngoái tôi có chụp một album, riêng trong khu vực châu Á đã bán được mấy trăm vạn cuốn.”
“Nhiều thế sao?”
“Đương nhiên rồi! Ở Nhật Bản và Hàn Quốc đều có fan của tôi, một bộ phim trước đây của tôi đã được mua bản quyền, lúc phát sóng ở Nhật Bản và Hàn Quốc đều đạt được tỉ lệ người xem kỷ lục, công ty nhân lúc bộ phim đang nổi mà phát hành album này. Chỉ là gần đây thị trường khu vực Nhật Bản và Hàn Quốc có vẻ khá tiêu điều.”