Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2018: Chương 2018: Tống Ân Nhã Mất Tích Rồi!




Xin hỏi, đây là đang muốn chiến tranh lạnh hay sao.

Mẫn Vũ vì chuyện này mà tan nát cả cõi lòng.

“Ông chủ, thật ra việc này, anh vô cùng không có phong độ đàn ông đó. Bà chủ tức giận, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Mộ Nhã Triết nghe vậy, khóe mắt lạnh như băng quét qua, căng thẳng nhìn anh ta, giống như hổ rình mồi vậy.

“Anh nói cái gì?”

Bốn chữ không có nhiệt độ, đè xuống bất bình đầy bụng Mẫn Vũ.

Anh ta nước mắt ròng ròng nghĩ muốn, nói thế nào, bà chủ đối với ông chủ mà nói, xem như mối tình đầu, hẳn là không biết dỗ phụ nữ, vậy thì cũng thôi, lại còn không chịu nghe dạy dỗ.

Sai rồi.

“Anh nói cho tôi biết, tôi nên dỗ dành cô ấy thế nào.”

Dù Mộ Nhã Triết ung dung hỏi lại, “Giờ cô ấy đang nổi nóng, mỗi một chữ đều giống như dao găm, cố tình gây sự.”

“Còn không phải ông chủ xử lý mọi chuyện không thích hợp sao, trách người ta không được.”

Mẫn Vũ vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Nhã Triết lại lạnh vài phần.

Anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chớp chớp mắt nhìn anh, tỏ vẻ vô tội.

“Anh đang dạy dỗ tôi sao?”

“Không... Không dám.”

“Người cả vợ cũng không có, không có tư cách nói lời này.”

Mẫn Vũ vừa hâm mộ vừa tội nghiệp tỏ vẻ: “Nếu tôi mà có vợ, nhất định tôi sẽ nâng niu cô ấy như báu vật, cô ấy nói gì, tôi tuyệt đối không cãi lại.”

“...”

Mộ Nhã Triết nhắm hai mắt lại, đầu nhẹ nhàng mà gối lên đệm, nhàn nhạt nói, “Tôi chỉ cảm thấy khó xử, tôi không biết, nên làm thế nào với cô ấy.”

“Dỗ dành chứ sao, lừa gạt chứ sao, ôm vào trong lòng, dịu dàng dỗ dành như dỗ em bé vậy đó.”

Lời còn chưa dứt, chuông điện thoại di động của Mẫn Vũ bỗng nhiên vang lên.

Anh ta nói xin lỗi, nhận điện thoại, lại nghe bên kia, truyền tới giọng nói căng thẳng.

“Tống Ân Nhã mất tích rồi.”

“Cái gì?”

Giọng Mẫn Vũ đột nhiên cao lên, khó có thể tin mà hỏi lại, “Sao lại thế này?”

Đầu kia báo cáo tình huống, “Trong bệnh viện không có ai, trong đêm qua, người đã không thấy tăm hơi, không rõ đi đâu, bên nhà họ Tống cũng gấp đến rối loạn, không tìm thấy người. Hiện tại chúng tôi đang phái người điều tra, bây giờ chưa có tin tức.”

“Làm sao có thể? Cô ta có thể đi đâu?”

“Không biết.”

“Tiếp tục điều tra, tra được thì gọi lại cho tôi.”

“Vâng ạ.”

Cúp điện thoại, Mộ Nhã Triết hoài nghi hỏi, “Cái gì mất tích rồi hả?”

Anh mơ hồ nghe thấy hai chữ này.

“Ông chủ, bên kia truyền tin tới, nói là Tống Ân Nhã tự nhiên mất tích, tìm không thấy người trong bệnh viện, nhà họ Tống cũng đang vội vã tìm người.”

“Không thấy người nữa?”

Mộ Nhã Triết nhíu mày, mặt thoáng chốc kết một tầng băng.

“Vâng.”

Dừng một chút, Mẫn Vũ lại nói, “Tuy không có chứng cớ để kết luận như vậy, nhưng tôi hoài nghi, chuyện Mộ Uyển Nhu, Tống Ân Nhã không thoát được quan hệ. Tôi đã phái người đi bệnh viện hỏi thăm chuyện Mộ Uyển Nhu, có lẽ có thể điều tra ra chuyện gì.”

Lòng Mộ Nhã Triết càng lúc càng chắc chắn, nhất định là do Tống Ân Nhã chột dạ, hoặc là nguyên nhân gì đó không thể cho ai biết, mới không hiểu sao mà mất tích.

Nhưng một người tuyệt đối không không duyên vô vớ mất tích, tóm lại chắc chắn sẽ tra ra dấu vết.

Anh nói, “Đặt vé máy bay, về thủ đô.”

“Vậy... còn bà chủ thì sao?”

“Phái người bảo vệ.”

“Vâng.”

Mẫn Vũ lập tức phái người đặt vé máy bay.

Xe đi mất.

Đầu kia, Tần Chu nhận được tin, biết Mộ Nhã Triết đặt vé máy bay về thủ đô, nhất thời tim đập vừa mạnh vừa loạn.

Vân Thi Thi biết Mộ Nhã Triết không thèm thông báo mà về thủ đô, thậm chí không nói một tiếng với cô, trái tim rớt xuống đáy cốc.

Tần Chu lại dùng một câu thức tỉnh cô.

“Thi Thi, Tống Ân Nhã mất tích rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.