Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 892: Chương 892: Tranh Tài (6)




Tiếu Tuyết kéo kéo góc áo Vân Thi Thi: “Bạn trai cậu đúng là viên chức công ty à?”

Cô không tin.

Xem thân phận Mộ Nhã Triết rất cao quý, khí chất tao nhã, nếu nói là cậu ấm quý tộc, cô còn tin!

Một viên chức bình thường? Viên chức bình thường có thể có khí chất như vậy sao?

“Đúng đấy.” Vân Thi Thi nói chuyện đương nhiên.

Cái gọi là viên chức, là quản lý nhân viên bên trong xí nghiệp.

Thi Thi cũng không có nói sai.

Tổng giám đốc cũng là viên chức công ty.

Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn trao đổi ánh mắt.

Đối với ý tứ trong mắt Hoàng Lệ Lệ, Đỗ Gia Ngạn ngầm hiểu, nhìn chằm chằm Mộ Nhã Triết, đặt câu hỏi: “Anh bạn này, anh nhậm chức ở công ty nào vậy?”

“Tập đoàn tài chính Đế Thăng.” Mộ Nhã Triết lời ít mà ý nhiều.

“Tập đoàn tài chính Đế Thăng!”

Trong bữa tiệc có một người phát ra tiếng thán phục: “Người có thể vào làm ở tập đoàn tài chính Đế Thăng đều là tinh anh!”

“Nghe nói đãi ngộ của Đế Thăng so với công chức còn cao hơn đấy!”

“Đúng vậy, Đế Thăng vô cùng yêu nhân tài, có thể vào Đế Thăng đều là nhân tài!”

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Mộ Nhã Triết đều hơi thay đổi.

Khương Lê cũng vô cùng hâm mộ, phóng tầm mắt nhìn tổng bộ Đế Thăng, mặc dù là một viên chức nho nhỏ, lương một năm cũng ba mươi vạn.

Lương một năm ba mươi vạn, ở thủ đô tuy rằng không tính là cao, nhưng cũng coi như điều kiện không tệ rồi!

Mặt mũi Đỗ Gia Ngạn có chút không nhịn được.

Hoàng Lệ Lệ lập tức dùng cùi chỏ đụng anh ta, trong mắt có chút trách mắng.

Đỗ Gia Ngạn lập tức than một tiếng, nói: “Tổng giám đốc tập đoàn tài chính Đế Thăng, tôi biết, còn gặp mặt mấy lần! Đến lúc đó, tôi chào hỏi anh ấy, sẽ bảo anh ấy quan tâm anh nhiều hơn!”

Anh ta vừa nói ra lời này, không thể nghi ngờ là muốn sĩ diện.

Trong mắt Mộ Nhã Triết có chút mờ mịt.

Hả?

Tại sao anh lại không nhớ có gặp người này.

Vân Thi Thi cũng choáng.

Lập tức quay đầu lén lút hỏi anh: “Anh ta thực sự từng gặp anh à?”

“Không có.” Mộ Nhã Triết nhíu mày: “Anh không quen biết anh ta.”

Khóe môi Vân Thi Thi co rút.

Đỗ Gia Ngạn này, nói chuyện thật là thú vị. Tổng giám đốc chân chính của Đế Thăng đang ngồi ở trước mặt anh ta đây!

Đỗ Gia Ngạn vừa dứt lời, trong bữa tiệc, mọi người lập tức ngước mắt nhìn về phía anh ta!

“Anh Gia Ngạn, anh biết tổng giám đốc Đế Thăng sao?”

“Ừm! Gặp mặt mấy lần, cũng cùng nhau đánh Golf!” Đỗ Gia Ngạn nói.

“À, tổng giám đốc Đế Thăng, tên là Mộ Nhã Triết!”

“Ừm.” Đỗ Gia Ngạn đắc ý gật gù: “Tình bạn của tôi với anh ấy coi như không tệ!”

Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày, nhưng không nóng lòng vạch trần.

Dù sao, bữa tiệc này quả thực quá tẻ nhạt, dù sao trên sân cần một thằng hề làm cho bầu không khí thêm sinh động.

Đỗ Gia Ngạn thấy mình nói tới đó, vẫn không thấy Mộ Nhã Triết cúi đầu khom lưng nói cám ơn, không khỏi có chút khó chịu.

Anh ta cũng đã nói rồi, muốn cùng tổng giám đốc Đế Thăng chào hỏi, quan tâm đến anh nhiều hơn, lẽ ra anh nên ngỏ ý cảm ơn.

Nhưng mà, không thấy anh có phản ứng gì.

Hoàng Lệ Lệ tỏ vẻ không vui nói: “Vân Thi Thi, bạn trai của cô, có phần không có chí hướng, về sao, cũng không giãy ra được tiền đồ gì đâu.”

Vân Thi Thi nhíu mày, liếc mắt nhìn Mộ Nhã Triết đang ở bên cạnh lười biếng dùng tay nâng cằm, bật cười nói: “Lời này của cô là có ý gì?”

“Bạn trai của cô thật là tự đại. Sau khi tiến vào phòng khách, liền bày ra dáng vẻ ăn trên ngồi trước, nói chuyện cùng anh ta, anh ta đều lạnh nhạt, cũng quá không lễ phép.”

Hoàng Lệ Lệ thẳng thắn.

Tình cảnh nhất thời có chút khó xử.

Vân Thi Thi lại mỉm cười: “Anh ấy, chính là như vậy, vốn là tôi không muốn anh ấy đến đây, nhưng anh ấy vẫn khăng khăng dính lấy tôi muốn đi cùng, là tôi bảo anh ấy biết điều một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.