Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1159: Chương 1159: Triệu Chứng Trúng Độc




Mộ Dịch Thần cười lạnh, đối với mối nguy hiểm ở trước mắt không hề có chút sợ hãi.

Tên mặt sẹo dùng ánh mắt lạnh lùng ra hiệu với cậu.

Mộ Dịch Thần nhìn theo phương hướng của ánh mắt hắn ta, liền thấy có hai tên lính đi tới chỗ ngục sắt, giơ súng lên nhằm phía thái dương của Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi hiện tại vì đang còn mê man nên không cảm nhận được nguy hiểm tới gần, vẫn cúi đầu như cũ, không có một chút phản ứng gì!

“Để súng xuống!”

Mộ Dịch Thần nắm chặt súng ở trong tay, ngón tay run bần bật.

Trong đôi mắt, các tia máu liên tục lộ ra, toàn thân run rẩy không ngừng!

“Để súng xuống! Tao không có kiên nhẫn đâu, cảnh cáo lần cuối, bằng không...”

“Đừng!”

Mộ Dịch Thần khẽ cắn môi, chậm rãi ném vũ khí xuống đất.

“Đá đi!”

Tên mặt sẹo uy hiếp thêm: “Đá khẩu súng xa ra!”

Mộ Dịch Thần vung chân, đá súng qua một bên.

Binh sĩ sau lưng tiến lên, bắt lấy súng, đánh một đòn vào gáy cậu.

Mộ Dịch Thần hôn mê, ánh mắt tối sầm lại, bất tỉnh...

...

Một chiếc Bentley chậm rãi lái vào nhà họ Mộ.

Mộ Nhã Triết xuống xe, thấy bên trong toàn là lực lượng vũ trang, nhíu mày một cái, bước chân mau chóng đi vào bên trong.

“Cậu chủ, cậu đã trở về!”

“Ông nội đâu?”

“Ông chủ ở trên lầu, vẫn chưa thức dậy!”

“Chiều rồi mà còn chưa dạy?”

Mộ Nhã Triết vừa nói, vừa đi lên lầu, Mộ Thịnh nằm ở trên giường, khuôn mặt không chút biểu cảm, an nhiên nằm ở đấy.

Ngực anh nhói một cái, chợt đi tới, ôm lấy mặt của ông, ánh mắt híp lại.

“Ông ngủ bao lâu rồi?”

“Bẩm, ông chủ buổi sáng lúc uống thuốc xong thì ngủ!”

Mộ Nhã Triết hơi cúi người, gọi khẽ: “Ông nội ơi... ông nội!?”

Mộ Thịnh mãi không tỉnh lại, cũng không có chút phản ứng nào.

Đây không giống như là ngủ say không tỉnh mà giống như đã chết rồi, một chút sức sống cũng không có.

Nếu như không phải là vẫn còn một hơi thở yếu ớt, Mộ Nhã Triết thật sự sẽ nghĩ rằng, ông đã qua đời rồi.

“Bác sĩ đâu? Mau gọi tới!”

Anh ngẩng đầu, ra lệnh, chỉ chốc lát sau, bác sĩ riêng đã chạy tới.

“Để cho bác sĩ thăm khám xem rốt cuộc đây là làm sao?!”

“Vâng vâng...” Người bác sĩ này không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên kiểm tra.

Mộ Nhã Triết đi qua bên cạnh, bấm gọi Mộ Dịch Thần, máy báo thuê bao.

Hiện giờ phải tan học rồi chứ!

Điện thoại di động tại sao vẫn không liên lạc được.

Đang bị sự nghi ngờ bao lấy suy nghĩ thì lúc này gã tài xế vội chạy lại, bẩm báo: “Cậu chủ, không xong rồi! Không thấy cậu chủ nhỏ đâu!”

“Không thấy?” Ánh mắt của Mộ Nhã Triết nguy hiểm híp lại: “Là làm sao?”

“Giáo viên nói, sớm đã không thấy cậu chủ nhỏ ở trường, lúc tan học tôi cũng không thấy cậu ấy đi ra khỏi trường. Liệu cậu chủ nhỏ có thể gặp nguy hiểm rồi không...”

“Anh không thấy thằng bé tới trường sao?”

“Tôi tận mắt nhìn cậu ấy đi vào trường mà!” Gã tài xế tỏ ra vẻ mặt vô tội, vội vàng giải thích.

Bác sĩ khám sơ bộ một chút, đi tới bên cạnh anh, đầu đầy mồ hôi lạnh: “Cậu chủ, ông chủ bị trúng độc đã rơi vào trạng thái hôn mê, phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện!”

“Trúng độc?”

“Đúng vậy, môi ông ấy tím ngắt, thân thể cứng rắn, sắc mặt tái nhợt, đây là biểu hiện của trúng độc, cần phải mau chóng đi bệnh viện!”

Mộ Nhã Triết cau mày, thanh âm lạnh băng tới đáng sợ: “Mau đưa tới bệnh viện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.