Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 820: Chương 820: Trong Thang Máy (2)




Cố Tinh Trạch có chút đau đầu.

Làm sao anh lại gặp chuyện như này.

Anh xuất đạo nhiều năm như vậy, đi nhiều nơi, cũng đã từng nghe nhiều vụ thang máy gặp sự cố, nhưng chưa bao giờ xảy ra với bản thân mình.

Nhưng mà đến khi nhìn lại xung quanh lần nữa, chỉ cảm thấy không gian bí bách xung quanh vô cùng khó chịu.

Anh đè tay, ấn mạnh cái nút báo khẩn cấp, nhưng mà có ấn nửa ngày, vẫn không có ai đáp lại.ư

“Chuyện gì thế này?” Ánh mắt Cố Tinh Trạch nghi hoặc: “Không phải là hỏng rồi chứ?”

Vân Thi Thi cũng đứng dậy, thử hét to cầu cứu nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng của cô.

“Chuyện gì đây, sao đến chuông cấp cứu cũng không có tác dụng?”

“Không được?”

“Thật kỳ quái, quản lý thang máy luôn có người trực 24h.” Vân Thi Thi buồn bực nói: “Cái nơi này sao lại thiếu chuyên nghiệp như vậy, quy tắc an toàn cơ bản cũng không có.”

“khách sạn này nhỏ, rất nhiều nơi khác cũng đều như vậy.” Cố Tinh Trạch nói.

Vân Thi Thi hỏi: “Trước đây anh cũng từng bị như vậy sao?”

“Không có, nhưng đã thấy nhiều trên báo.”

“A, tôi cũng từng đọc qua, vụ thang máy của trường đại học gặp trục trặc, một sinh viên đã phải bỏ mình.”

“Anh cũng đã từng đọc qua.”

“Không nghĩ tới loại chuyện như vậy lại xảy ra với chúng ta, vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm.”

Vân Thi Thi nhìn chiếc điện thoại bị rơi bên cạnh, liền vội vàng nhặt lên, do va chạm mạnh nên đã bị tắt, cô mở máy, muốn gọi điện xin giúp đỡ từ bên ngoài.

Cố Tinh Trạch nhìn hành động của cô, lại nói: “Vô dụng thôi, mọi tín hiệu ở trong thang máy đều bị chặn lại, kể cả là internet. Huống chi, chúng ta bây giờ đang ở dưới lòng đất.

Qủa nhiên.

Vân Thi Thi khởi động máy, cột sóng không có chút dấu hiệu nào, cũng không có cách nào kết nói với người bên ngoài.

“Làm sao bây giờ? Điện thoại một vạch tín hiệu cũng không có.”

Không có internet, không có tín hiệu, căn bản là không có cách nào gọi người đến cứu!

Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy luống cuống cùng bất lực.

Chuông cấp cứu không có ai đáp lại, điện thoại cũng không có tín hiệu. Bọn họ giống như bị cách li hoàn toàn ra khỏi thế giới bên ngoài, tứ cố vô thân, rơi vào quẫn bách.

Cố Tinh Trạch khẽ nhíu mày, một lần lại một lần, liên tục đưa ra tín hiệu cầu cứu, nhưng có lẽ là ro hệ thống báo động đã lâu không đươc tu sửa, có ấn chuông cả ngày cũng không thấy hồi âm.

Lẽ nào nhân viên an ninh đang ngủ gật?

Hay là lén chốn việc, ra ngoài chơi?

Nửa giờ qua đi, vẫn như cũ không có ai tới, anh rốt cuộc từ bỏ hy vọng với chiếc nút báo khẩn cấp này.

Vân Thi Thi khẽ thờ dài một tiếng.

“Chúng ta bây giờ đang ở dưới lòng đất cách ba tầng sao?”

“Đúng vậy.”

Cô lại hỏi: “Thang máy có thể phanh lại hay không?”

Cố Tinh Trạch suýt thì phì cười vì bộ dạng ngây thơ của cô, nhưng vẫn đáp lại:

“Sẽ không.” Anh lại nói: “Khi sảy ra sự cố, chỉ sợ rằng hệ thống phanh cũng sớm bị hỏng rồi.”

“Vậy bây giờ chỉ còn cách chờ người khác tới cứu thôi sao?”

Anh trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: “Ừm, chỉ có thể như vậy.”

Vân Thi Thi có chút tuyệt vọng: “Vậy bọn họ khi nào mới phát hiện ra chúng ta?”

Cố Tinh Trạch nhìn cô một cái, bỗng nhiên đi tới bên cạnh cô, cầm lấy cái mền không biết rơi bên cạnh từ khi nào, trùm lên người cô: “Em đừng sợ, muộn nhất là sớm mai sẽ có người phát hiện.”

Trên mặt anh đều là vẻ trấn an, muốn giúp cô bình tĩnh lại.

Lúc này Vân Thi Thi mới bình tâm lại: “Ừm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.