Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1786: Chương 1786: Từ Trên Trời Giáng Xuống Chúc Phúc (2)




Quả thật...

Trước mắt cô thật sự vì những lời anh nói mà khẩn trương.

Vô cùng khẩn trương, còn có cảm thấy chờ mong đối với tiệc đính hôn sắp tới.

Anh nhìn về phía cô, liền thấy cổ gáy tới bờ vai trần trắng nõn, nhẵn nhụi, đường cong duyên dáng giống như thiên nga, một đường đi xuống nữa chính là nơi dẫy đà xinh đẹp của cô.

Thật gợi cảm, mê người!

Mọi thứ thuộc về cô đều hấp dẫn ánh mắt của anh, trong lòng anh càng lúc càng rộn rạo muốn được dò thám.

Nhưng anh phải kìm chế chính mình, cảnh cáo chính mình, hiện giờ còn không phải lúc!

Lúc này trong đầy anh liền xuất hiện một ham muốn tột bậc, sau buổi lễ đính hôn, bọn họ có thể cùng nhau tận hưởng khoái cảm!

Anh vô cùng muốn nhét cô vào trong túi luôn mang theo người, vẻ đẹp của cô luôn khiến người ta thèm muốn, mơ ước.

“Hội trường như thế nào, em thật sự rất tò mò anh đã trang trí nó như thế nào!”

Cô có chút chờ mong hỏi, anh vẫn ra vẻ thần bí chớp chớp mắt: “Đến hội trường, em liền biết! Em chỉ cần an tĩnh chờ đợi, anh đã chuẩn bị tất cả buổi lễ đính hôn thay em.”

Khóe môi Vân Thi Thi hơi nhếch lên, câu trả lời của anh khiến cô càng lúc càng chờ mong, trong lòng càng ngọt ngào.

Đoàn xe tiến về phía trước rất nhanh liền đến hội trường.

Nhưng lúc cô vừa định xuống xe, giống như là không nỡ để cô chạm chân xuống đất, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người anh lại bế cô lên.

Vân Thi Thi đánh nhẹ vào vai anh, trong mắt lại chất chứa e lệ: “Thả em xuống đi! Anh như vậy... Thật làm trò cười cho người ta nhìn đó!”

“Người nào dám cười em?”

Mộ Nhã Triết hỏi lại cô.

Lại khiến cô càng thêm xấu hổ.

Nói như thế chứ anh vẫn đặt cô xuống, chỉ là cô mới vừa đứng vững, bàn tay ấm áp mạnh mẽ của người đàn ông không chút do dự nắm lấy tay cô, trong lòng Vân Thi Thi cười thầm, người đàn ông này có phải đang lo lắng cô sẽ chạy trốn không?

Chỉ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô vẫn rất vui vẻ.

Ít nhất, điều này cũng chứng minh việc anh rất yêu cô, không phải sao?

Từng hành động của người đàn ông này đều cho thấy trong lòng anh cô quan trọng đến nhường nào.

Đi tới cửa hội trường, giây phút khi cô bước lên thảm đỏ kia, pháo hoa liền nở rộ, rực rỡ rơi vào trên cơ thể bọn họ, hoa đồng đứng hai bên cất tiếng cười, rất nhanh liền khiến cho bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.

Vân Thi Thi liếc mắt một cái liền thu hết toàn cảnh hội trường vào đáy mắt.

Cô thật sự rất thích!

Nhất là cánh cổng vòm được trang trí đầy hoa tươi kia, thực quá lãng mạn!

Lúc trước khi cô xem phim, cô luôn hâm mộ những người yêu nhau có thể nắm tay nhau đứng dưới cổng vòm tiếp nhận lời chúc phúc từ mọi người!

Tự đáy lòng Vân Thi Thi âm thầm địa cảm thán, mặc cho anh nắm tay dắt cô vào trong hội trường.

Mộ Nhã Triết bỗng nhiên trông thấy Lục Cận Dự đi từ trong hội trường ra, chỉ là sắc mặt anh ta có chút khẩn trương tựa hồ như có chuyện quan trọng muốn báo ngay với anh.

Mộ Nhã Triết không khỏi dừng chân, có chút nghi hoặc nhíu mày.

Vân Thi Thi thấy anh dừng lại không đi, nhìn thấy ánh mắt anh hướng về phía trước, cô theo tầm mắt anh liền nhìn thấy Lục Cận Dự.

Lục Cận Dự đi tới, thấp giọng nói: “Lão đại, vừa rồi có tin báo, trên đảo nhỏ có một chiếc tàu chở hàng có trang bị vũ trang không rõ thân phận đang cập bến, trên tàu đi xuống mấy người đàn ông dị quốc không rõ thân phận, tạm thời em không biết chuyện gì đang xảy ra nên đang định đi qua.”

Hòn đảo này cũng chuẩn bị cảng để du thuyền của khách có chỗ dừng chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.