Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 447: Chương 447: Túm chặt anh, đừng buông tay




“Mẹ tôi tặng, cũng là quà sinh nhật.” Vân Thiên Hữu chợt nhớ ra điều gì: “Đồng hồ của cậu vẫn bật chức năng định vị và chức năng bluetooth à?”

“Ừ.”

“Tắt nó đi!” Vân Thiên Hữu lập tức ra lệnh.

“Sao vậy?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, mau tắt đi!” Vân Thiên Hữu nói, nhanh chóng tắt toàn bộ chức năng định vị và bluetooth.

Tiểu Dịch Thần không hiểu tại sao cậu lại yêu cầu như thế, nhưng vẫn làm theo.

Đột nhiên Vân Thiên Hữu cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

Kỳ lạ hơn là, thời gian vận hành của Vòng xoay mặt trời vốn là năm phút đồng hồ, giờ đã quay được mười phút vẫn chưa dừng lại.

Quay đến bây giờ, vẫn không có dấu hiệu ngừng.

Trục trặc sao?

Trong lòng Vân Thiên Hữu bỗng hơi bất an, luôn cảm thấy, Vòng xoay mặt trời này quay lâu như vậy, không đơn giản chỉ là trục trặc.

Cậu đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn đoàn người bên dưới.

Động cơ trong giây phút đó bỗng rung mạnh một cái, trong cabin lắc lư một trận, sau đó, động cơ vận hành cứ thế dừng lại!

Vòng xoay mặt trời bỗng dừng vận hành, tất cả biện pháp an toàn được cởi ra, khóa trên cửa cũng tự động mở ra.

Bởi vì cabin lắc lư, cơ thể của Vân Thiên Hữu khẽ lay động, không đứng vững, vội đưa tay túm lấy tay vịn trên cửa.

Nhưng không ngờ, cậu vừa bắt được, cửa lại từ từ bị kéo ra!

Mà ngay lúc này, trọng tâm cơ thể cậu đều dồn hết lên cửa.

Khóa an toàn trên cửa bất thình lình mở ra, cửa kéo ra phía ngoài, cơ thể của Vân Thiên Hữu cũng nghiêng về phía cửa!

Trong lòng Vân Thiên Hữu kinh hãi!

Lúc này, cabin của bọn họ đang dừng ở chỗ cao nhất!

Mà dưới chân cậu là độ cao mấy chục mét, gió thổi bay mái tóc cậu, trọng tâm của cậu không được chống đỡ, rơi xuống phía dưới!

Sắc mặt Vân Thiên Hữu trắng bệch, sự việc xảy ra quá đột ngột, thậm chí cậu chưa kịp phản ứng, cơ thể đã rơi một nửa!

“Hữu Hữu!”

Đang lúc nguy nan, Tiểu Dịch Thần lập tức phi người qua, nắm chặt lấy cánh tay cậu!

Trên bầu trời, cơ thể của Vân Thiên Hữu treo lủng lẳng ngoài cabin, dưới chân trống rỗng, mà một tay cậu đang cố bám lấy tay vịn của cabin, còn tay kia thì được Tiểu Dịch Thần nắm chặt lấy!

Mặc dù động tác của cậu mau lẹ nhưng vẫn bị Hữu Hữu không ngừng rơi xuống kéo nửa mét.

Vân Thiên Hữu ngẩng đầu, thấy Tiểu Dịch Thần vì quá dùng sức mà mặt đỏ bừng, trán hiện lên gân xanh, mồ hôi từ trán chảy xuống khuôn mặt.

Vân Thiên Hữu sợ hãi than thầm, sức nắm của Tiểu Dịch Thần thật kinh người, chỉ túm lấy một cánh tay cậu cũng có thể chịu được trọng lượng cơ thể cậu!

Tiểu Dịch Thần ra sức níu tay cậu, nhưng cabin dừng giữa không trung vẫn không ngừng lung lay, vừa chịu đựng tất cả trọng lượng của Vân Thiên Hữu, vừa phải cố gắng duy trì trọng tâm của mình!

Động cơ không biết là trục trặc gì mà vẫn dừng lại như thế.

Cơ thể của Tiểu Dịch Thần dần bị kéo ra phía ngoài, mắt thấy hai người có khuynh hướng bị tụt ra ngoài, Tiểu Dịch Thần cắn răng, vươn tay túm lấy bệ cửa sổ, mới miễn cưỡng ổn định cục diện!

Cánh tay Vân Thiên Hữu bị cậu sống chết túm lại nên đau đớn, sự đau nhức như bị xé rách cơ thể khiến cậu mồ hôi ướt lưng!

Mà Tiểu Dịch Thần cũng không hề ổn chút nào, một cánh tay gần như hứng chịu tất cả trọng lượng của Vân Thiên Hữu, nếu không phải cậu từng được huấn luyện, chỉ sợ lúc này tay cậu đã bị trật khớp mất rồi!

“Túm chặt anh, đừng buông tay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.