Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 153: Chương 153: Vạch trần trước mặt mọi người




“Vậy ý của cô là, tôi đang bôi nhọ miệt thị cô sao?”

Vân Na vô cùng hoảng loạn.

Cô ta cho rằng, Vân Thi Thi sẽ không ở trước mặt vạch trần mình!

Cô vẫn luôn xem cô ta như em gái ruột mà thương yêu, bảo vệ.

Đặc biệt là xem trên tình cảm của Vân Nghiệp Trình, mặc dù ở trong nhà cô ấy và Hữu Hữu bị ức hiếp cùng sỉ nhục, cô ấy cũng chưa từng tố cáo với Vân Nghiệp Trình.

Cô vẫn luôn bấm bụng chịu đựng, cô ta cho là, Vân Thi Thi sẽ không để cô ta rơi vào tình cảnh khó xử.

Ha, vậy mà cô lại dám vạch trần cô ta tại chỗ.

Thừa nhận? Sao có thể thừa nhận chứ? Cô ta còn chưa được diễn xuất, nếu như bị buộc tội là kẻ trộm, sau này cô ta còn mặt mũi nào đi lại trong giới giải trí?

Lý Cửu Hiền không rõ chân tướng, lại thay Vân Na biện hộ: “Cô nói cô ấy trộm đồ của cô, vậy cô có chứng cứ không?”

“Chứng cứ?”

Đường Vũ không có ý tốt cười nói: “Vân Thi Thi, mọi việc phải nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu quả thực là cô mở miệng vu khống, thì phải trả một cái giá thật lớn.”

Vân Thi Thi hơi nhíu mày, mỉm cười nói: “Bộ lễ phục này có giá trị không nhỏ, kể cả sợi dây chuyền “Bí mật hoa viên” trên cổ cô ta, tổng giá trị hơn ngàn vạn, không cách nào đánh giá.”

Dừng một lát, cô hững hờ nói: “Nếu lập án điều tra, số tiền gây án rất lớn, căn cứ theo điều lệ pháp luật, vụ án 150 vạn nguyên trở lên, xử phạt ở tù chung thân.”

Ở tù chung thân?!

Vân Na bị dọa sợ hết hồn, ý của cô là muốn bắt cô ta ngồi tù sao?

Cô ta không muốn ngồi tù!

Vân Na ân hận lúc đầu đã làm sai, hoang mang nói: “Không có, tôi thật sự không phải kẻ trộm, tôi không phải, tôi không phải...”

So với Vân Thi Thi trật tự rõ ràng lên án, cô ta biện bạch quả thực quá mức yếu ớt.

Cô ta bị dồn vào đường cụt, dưới chân như nhũn ra.

“Tại sao lại chột dạ như thế, đúng là Vân Thi Thi, giống như vàng thật không sợ lửa?”

“Không phải cô ta đúng là kẻ trộm đó chứ? Cô nhìn gương mặt đó đi, đổ đầy mồ hôi, rõ ràng là có tật giật mình, rối loạn trận tuyến...”

Đám người chung quanh xì xào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỏ.

Lý Cửu Hiền còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Dương Mị kéo về bên cạnh, hung tợn chỉ trích: “Anh xem náo nhiệt gì?”

“Tôi...”

Dương Mị trách mắng: “Câm miệng! Không nên gây phiền phức cho mình.”

Vân Na còn muốn biện giải cho mình, nhưng mà lời biện bạch lại có vẻ quá mức vô lực chật vật.

Bỗng nhiên Cố Tinh Trạch cười lạnh nói: “Vân Na, cô có biết sợi dây chuyền “Bí mật hoa viên” đó, là do ai đưa không?”

“Vâng... Là tôi mua.” Vân Na dè dặt nói.

“Cô mua?”

Dương Mị như là nghe được chuyện cười lớn, vô tình châm biếm: “Cô có biết, sợi dây chuyền này, giá trị ngàn vạn. Dựa vào cô? Mua được sao?!”

Vân Na sợ hết hồn, vội vàng nói: “Không, lễ phục là tôi mua, dây chuyền là người khác đưa.”

“Ồ? Vậy rốt cuộc là do ai đưa?” Đường Vũ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ: “Sợi dây chuyền này là vật đẳng cấp, độc nhất vô nhị trên thế giới, giá trị khó có thể đánh giá, ai đưa cho cô?”

Vân Na bị dồn đến bước đường cùng, hoang mang lo sợ nhìn về phía Hà Lăng Tương, hắn lại lạnh nhạt tránh né tầm mắt của cô ta.

Cố Tinh Trạch lạnh lùng nói: “Sợi dây chuyền đó, là của tôi.”

Mọi người kinh hãi.

Anh lại nói tiếp: “Series ”Bí mật hoa viên” đều có giấy giám định chứng nhận. Tôi có, còn cô thì sao?”

“Tôi... Tôi không có...” Vân Na như mất hết sức lực, tuyệt vọng xụi lơ trên đất, cả người run rẩy.

Lý Cửu Hiền nhìn thấy, trong lòng ngớ ra, cô ta thật sự trộm đi dạ phục cùng châu báu đồ trang sức của Vân Thi Thi? Vừa rồi cô ta ngụy trang vô tội, diễn hay đến mức anh tin cô ta...

Đường Vũ xem thường nói: “Kẻ trộm chính là kẻ trộm, không nghĩ tới thủ đoạn của cô lại dơ bẩn như thế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.