Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2787: Chương 2787: Vinh Hoa Phú Quý Thực Sự Quan Trọng Như Vậy Sao?




Mộ Yến Thừa bỗng nhiên lạnh lùng cười: “Mạnh Tinh Tuyết, em chớ coi mình cao thượng, cái gì cũng đúng như vậy! Quyền thế, vinh hoa phú quý? Có người đàn ông nào mà không tha thiết ước mơ? Là, anh không có quyết đoán như Mộ Nhã Triết, không thể vì một người phụ nữ, bỏ lại tất cả! Là anh vô dụng, không đảm đương được như Mộ Nhã Triết, anh bất lực, anh mềm yếu! Nếu như không phải Mộ Nhã Triết bỏ đi, anh còn lâu mới được bổ nhiệm vào vị trí như ngày hôm nay! Anh nói như vậy, em hài lòng chứ?”

Tự tôn bị giẫm đạp, tổn thương nặng nề!

Hoàn toàn khác mới một Mộ Yến Thừa luôn tự cao.

Xuất thân từ nhà họ Mộ, nhưng luôn bị so sánh với Mộ Nhã Triết, hai người luôn mâu thuẫn lẫn nhau, bài xích lẫn nhau.

Thật vất vả, mới có cơ hội đứng lên, anh cố gắng nắm chặt, thật không nghĩ đến, người phụ nữ bên cạnh anh, lại một lần nữa cảnh tỉnh anh.

Mạnh Tinh Tuyết cắn môi: “Em không có ý đó!”

“Mạnh Tinh Tuyết, em biết không? Anh làm như vậy, là bởi vì đã từng tự hứa với mình, anh sẽ cho em và con chúng ta một cuộc sống tốt nhất! Anh có thể bằng lòng với em, không động vào một đầu ngón tay của Tống Ân Nhã, cũng không quen người phụ nữ nào khác ngoài em! Thế nhưng, em lại có tâm như vậy, giẫm đạp tự ti của anh dưới chân!”

Mộ Yến Thừa phát tiết, cả người cứng ngắc, cô có thể thấy rõ ràng sự tức giận của anh.

Mạnh Tinh Tuyết cũng biết mình nói sai, lại càng thêm hoảng loạn, muốn giải thích, lại không biết nói từ đâu.

“Yến Thừa, anh bình tĩnh đã!” Mạnh Tinh Tuyết do dự một lát, chỉ có thể khó khăn nói: “Là em nói sai, em...”

“Xem ra, quan hệ giữa chúng ta, cũng là em chưa nghĩ kỹ...” Mộ Yến Thừa vẻ mặt tái nhợt nói, thông suốt đứng dậy, quay người rời đi.

“Yến Thừa!”

Mạnh Tinh Tuyết thấy anh cứ như vậy mà rời đi, không khỏi nóng nảy, đứng dậy muốn đuổi theo.

Nhưng mà vừa muốn đuổi, đèn phòng phẫu thuật phía sau chợt tắt.

Cửa mở ra.

Mạnh Tinh Tuyết nghe tiếng động, xoay người lại, đã thấy cửa mở ra, một đám nhân viên y tế sắc mặt vội vã đi ra.

Cô vô cùng lo lắng, nhìn thoáng qua Mộ Yến Thừa đang rời đi, lại quay lại nhìn phòng phẫu thuật, nhiều lần do dự, cuối cùng cắn răng đi tới trước mặt bác sĩ.

“Bác sĩ, thế nào rồi, có thuận lợi chứ?”

Bác sĩ nhìn thoáng qua cô, nhìn nước mắt trên mặt cô, còn tưởng rằng cô lo sợ, lập tức trấn an: “Người nhà không cần lo lắng! Phẫu thuật rất thành công, chỉ là lập tức phải đưa bệnh nhân vào phòng cách ly đặc biệt, mới phẫu thuật xong, cần được nghỉ ngơi!”

Mạnh Tinh Tuyết còn bị tâm tư với Mộ Yến Thừa làm cho mơ hồ, chỉ biết Sở Hà phẫu thuật thành công, còn những lời khác của bác sĩ cô hoàn toàn không nghe được.

Mạnh Tinh Tuyết dò xét hỏi: “Tiền thuốc men còn đủ không?”

Bác sĩ nghe vậy, hơi giật mình, nghi hoặc hỏi: “Trước đây cô và bạn trai đã đóng tất cả các chi phí, 300.000, cô không biết sao?”

“...”

Mạnh Tinh Tuyết nghe vậy, cả người giống như bị sét đánh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.