Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 622: Chương 622: Yêu thương danh chính ngôn thuận




“Là như vậy sao?” Mộ Nhã Triết có chút nghi hoặc mà lẩm bẩm.

Mẫn Vũ nói: “Cái này sao… Lòng dạ phụ nữ sâu như đáy biển, tôi cũng không hiểu lắm.”

Mộ Nhã Triết nói: “Hôn nhân bất quá cũng chỉ là một trang giấy, thế nhưng đối với phụ nữ nó lại có thể mang đến cảm giác an toàn sao?”

Anh cũng thực sự không nhìn thấu được tâm tư của phụ nữ.

Mộ Nhã Triết có chút khó hiểu: “Kết hôn không phải còn có thể ly hôn?”

Mẫn Vũ nghiêm túc châm chước sau một lúc lâu, từ trong miệng nơi khác một câu lời lẽ chí lý: “Tôi nghĩ, phụ nữ đối với hôn nhân không phải chỉ là tờ giấy kia mang đến cảm giác an toàn, mà là khát vọng người đàn ông yêu thương mình một cách danh chính ngôn thuận.”

Mộ Nhã Triết đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve nhẫn trên tay, không nói lời nào.

“Ông chủ, không lẽ ngài không biết làm thế nào để dỗ dành phụ nữ hay sao?” Mẫn Vũ giảo hoạt chớp chớp mắt: “Tôi sẽ hiến cho ngài một kế?”

“Nói một chút đi.”

Mẫn Vũ lập tức thò lại gần, thì thầm bên tai anh một hồi.

Mộ Nhã Triết nghe vậy, nửa tin nửa ngờ mà nhìn anh ta.

“Dùng được sao?”

“Dùng được! Nhất định dùng được! Phụ nữ ấy mà, đều thích lãng mạn.”

Mộ Nhã Triết tà ác liếc mắt một cái, nhấp môi: “Cậu chuẩn bị đi!”

“Vâng!”

……

Khu biệt thự Vân Sơn.

Vân Thi Thi nhốt mình trong phòng ngủ suốt một ngày, cô không thể đi nơi nào khác nào được.

Cô vốn định về nhà, nhưng đi tới cửa đã bị người hầu ngăn cản.

Biệt thự Vân Sơn thơ mộng nằm ở ngoại ô thành phố, rời xa chốn thành thị ồn ào náo động, phong cảnh như họa, tú lệ tuyệt đẹp.

Đi ra cổng lớn liền có thể thấy rất xa quốc lộ Bàn Sơn, kéo dài vạn dặm.

Bởi vì là khu biệt thự tư nhân, hoàn toàn không hề có sự tồn tại của giao thông công cộng như bến xe, thậm chí còn không có cả taxi, nếu cô khăng khăng muốn đi, nhất định phải đi bộ đi xuống núi mới có thể có khả năng bắt được taxi.

Vân Thi Thi cực kỳ bực bội.

Mộ Nhã Triết!

Rốt cuộc người đàn ông này có ý gì, nhốt cô ở biệt thự, chính anh ta lại không thấy tung tích đâu, rốt cuộc là định làm cái gì?

Lúc buổi chiều, Hữu Hữu gọi điện thoại tới, dò hỏi cô đóng phim có thuận lợi hay không.

Vân Thi Thi tất nhiên không thể nói cho cậu bé rằng hiện tại cô không ở đoàn phim.

Thực ra hôm nay vốn là cảnh của cô, nhưng tối hôm qua Mộ Nhã Triết kia một phen làm loạn ở phim trường, cũng không biết đoàn phim sẽ có ý kiến gì với cô không.

Kông biết Lâm Phượng Thiên sẽ nghĩ như thế nào về cô.

Cô dành lấy hết can đảm gọi điện thoại xin lỗi Lâm Phượng Thiên, bởi vì lý do cá nhân của cô mà làm ảnh hưởng tới tiến trình bình thường của đoàn phim, vì thế trong lòng cô muôn phần áy náy.

Đặc biệt là Mộ Nhã Triết, thô bạo đẩy ngã Lâm Phượng Thiên trên mặt đất, nhất định là bị thương.

Cố Tinh Trạch đâu?

Anh ấy cũng bị thương mà?

Chỉ sợ bởi vì nguyên nhân này, tiến trình đoàn phim có thể tạm thời bị trì trệ.

Tưởng tượng đến đây, Vân Thi Thi cực kỳ áy náy.

Trong lòng càng cáu giận đối với Mộ Nhã Triết.

Chạng vạng, cửa phòng ngủ bỗng nhiên gõ vang.

Vân Thi Thi đem cả người vùi trong chăn, cũng không muốn phản ứng.

Cửa vẫn gõ thật lâu, bỗng dưng, truyền đến giọng nói lễ phép của quản gia: “Cô Vân, cô ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi!” Vân Thi Thi phiền muộn mà đáp lại một tiếng.

Ngoài cửa lại im lặng.

Ngay sau đó, truyền đến một trận âm thanh của chìa khóa vang lên thật khẽ.

Vân Thi Thi kinh ngạc một chút, lập tức từ trên giường ngồi dậy, đi dép lê bước tới cửa, đã thấy cửa ngoài vốn bị khóa trái đã mở ra, cô không khỏi có chút tức giận nói: “Không phải tôi nói tôi ngủ rồi sao?”

“…Cô Vân, không phải cô muốn về nhà sao?” Quản gia kinh ngạc một chút, có chút nơm nớp lo sợ mà mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.