Đây không thể là Minh Uyển, Minh Uyển không gần biển.
Nếu như không nhầm thì nơi này chính là biệt thự ven biển của thành phố, tấc đất tấc vàng, gia đình giàu có hạng hai hoặc hạng ba chưa chắc đã mua được.
Chứ nói chi đến biệt thự lớn ba tầng.
Đối với sự giàu có và quyền lực của Tư Hải Minh, điều đó năm trong tâm tay.
Vậy thì không cân nghĩ nữa, Tư Hải Minh đưa cô tới đây.
Cảm giác không gian lại bị xâm lấn, hơi thở quen thuộc sau lưng khiến tâm trạng cô khựng lại.
Quay người, thân hình đen kịt của Tư Hải Minh khiến ánh mắt cô khẽ run lên.
“Sao lại đưa tôi tới chỗ này?” Đào Anh Thy hơi cụp mắt xuống: “Hay là… về Minh Uyển đi!” “Nhất định phải trở về à?” Tư Hải Minh cất giọng trầm thấp hỏi.
“Con không thấy dì Hà, cũng không thể không thấy chúng ta được… tôi không sao.”
Đào Anh Thy hít một hơi thật sâu, nhìn vê nơi xa, nước mắt lại đang lên: “Dì Hà cũng không hi vọng tôi sẽ bỏ mặc con…” Mắt đen của Tư Hải Minh hơi trùng xuống, tiến tới nắm lấy cằm cô, đẩy cô dựa vào lan can: “Vậy thì về…” Tiếng nói vừa dứt đã hôn lên một Đào Anh Thy.
Ánh mắt Đào Anh Thy run run, hô hấp và cảm xúc bị khống chế.
Xe chạy vào Minh Uyển.
Đào Anh Thy bước xuống khỏi xe, liên nhìn thấy sáu đứa nhỏ đang chơi đùa.
“Mẹ ơi!” Chúng lại giống như mấy quả bóng tròn dính lên người Đào Anh Thy, ôm lấy cô không buông.
“Mẹ ơi, bọn con vẫn luôn chờ mẹ đấy!” Bảo Vỹ lảnh lót nói.
“Chờ mẹ chờ mẹ!” Bảo Nam nói.
Đào Anh Thy nhìn sáu gương mặt nhỏ nhắn đang kích động, nói: “Đúng vậy, mẹ về rồi, có vui không?” “Vui ạ!” Bảo Long giơ hai tay lên.
“Vui… vui ạ..” Bảo My yếu ớt nói.
“Vui lắm luôn ạ!” Bảo Hân quơ quơ hai bím tóc nhỏ.
“Mẹ ơi!” Bảo An ngốc nghếch đáng yêu cũng kích động vô cùng.
“Vui là được.” Đào Anh Thy cố kìm nén tâm trạng mà nở nụ cười.
Bảo Vỹ ngửa mặt lên: “Mẹ ơi, bà còn chưa có tới!” “Đúng vậy, còn chưa có tới!” Bảo Nam nói.
Vẻ mặt Đào Anh Thy trở nên hoảng hốt, che giấu bi thương trong lòng, nói: “Bà còn có việc, buổi tối sẽ không trở về…” “Vậy ngày mai bà có tới không ạ? Bà còn phải giúp con tết tóc nữa!” Bảo Hân nói.
“Sáng mai mẹ giúp con tết nhé, có được không?” Đào Anh Thy chịu đựng con mắt nong nóng, hỏi.
“Vâng ạI” “Đi thôi, vào ăn cơm” Tư Hải Minh lên tiếng, mới ngắt lời đám nhỏ.
Ăn cơm tối xong, Đào Anh Thy cùng ra ngoài chơi với đám nhóc.
Trước kia còn có dì Hà ở bên chăm sóc, bây giờ dì Hà sẽ không trở lại nữa…
Đào Anh Thy không hiểu, chẳng lẽ cô không xứng có được tình thân sao? Bà nội qua đời, lần nữa bị “mẹ” tính kế, không có quan hệ máu mủ, bây giờ ngay cả dì Hà cũng rời khỏi cô.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì…
Trong phòng làm việc, Tư Hải Minh đang nghe điện thoại: “Tra được gì rồi?” “Dì Hà hôm nay chỉ gọi hai số, một là của Đào Anh Thy, còn lại chính là Đào Hải Trạch” “Nói tiếp đi” Tư Hải Minh lạnh lùng nói.
“Cảnh sát đã gọi cho Đào Hải Trạch, dường như ông ta không biết gì về cái chết của dì Hà, tôi cũng xem qua buổi thẩm vấn, cũng không có vẻ gì là giả vờ.
Có điều sau khi dì Hà nhận điện thoại của Đào Hải Trạch thì có đi tới khách sạn, sau khi tra camera của khách sạn, dì Hà gặp Đào Hải Trạch, vừa đi vào không lâu thì vợ của Đào Hải Trạch tới.
Theo khẩu cung của Đào Hải Trạch, ông †a nói mình và vợ chỉ muốn mua chuộc dì Hà, để dì Hà thuyết phục Đào Anh Thy tiếp nhận người ba này. Dì Hà không đồng ý, sau đó thì rời khỏi quán rượu. Sau khi dì Hà rời khách sạn thì lập tức về nhà trọ, sau đó liền rơi xuống từ cửa sổ.
Lúc dì Hà xảy ra chuyện, Đào Hải Trạch và vợ đang ở khách sạn, cũng không bước ra ngoài nửa bước, có bằng chứng ngoại phạm”