Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 477: Chương 477: Chiến tranh lạnh




“Nhắc rồi” Đào Anh Thy thả lỏng tinh thần.

“Thật hả? Anh Hải Minh đã đồng ý cho ba quyền khai phá khu Tây Nam rồi ư? Con biết đấy, mấy thứ đó chẳng là gì với anh Hải Minh, nhưng lại rất quan trọng với ba”

“Chẳng là gì? Ông cũng dám nói thật, nếu khu Tây Nam phát triển thì sẽ khó có thể đo lường giá trị của nó, không có ai chê tiền”

Đào Anh Thy nghĩ, loại người mua kim cương làm bi ve cho con gái như Tư Hải Minh thì đương nhiên có càng nhiều tiền càng tốt.

Đừng nói cô có bẫy Tư Hải Minh hay không, cho dù là vì cuộc sống sung túc cho sáu đứa trẻ, cô cũng sẽ không lừa gạt anh ta. Đào Hải Trạch đúng là thích ảo tưởng.

“Sao? Con hối hận hả? Con đừng quên mất thứ kia” Đào Hải Trạch không quên nhắc tới video của dì Hà, chính là vì muốn thường xuyên nhắc nhở Đào Anh Thy, đừng quên ai mới là người bị đe dọa.

“Đào Hải Trạch, ông muốn có quyền khai phá khu Tây Nam thì kiên nhẫn chờ đi, tôi ghét nhất người khác đe dọa tôi.” Giọng Đào Anh Thy lạnh lẽo.

“Con đừng giận. Ba lo con không biết nên làm gì nên mới nói thế” Đào Hải Trạch dỗ cô.

“Tôi làm gì còn cần ông dạy hả? Không thì ông tự câm video tới thương lượng với Tư Hải Minh đi”

“Thế sao được? Chuyện này đương nhiên cho con ra mặt mới hiệu quả nhất. Rốt cuộc Tư Hải Minh đã nói thế nào?”

“Anh ta bảo có thể suy nghĩ một chút.” “Thế thì có phải là rất có hy vọng không?”

“Tư Hải Minh sâu không lường được, sao tôi biết? Chỉ chờ xem trong lòng anh ta, tôi có bao nhiêu cân lượng. Đương nhiên, vì dì Hà, cuối cùng sẽ chỉ có một kết quả duy nhất”

“Vậy thì ba chờ tin tốt lành của con, đừng để ba chờ quá lâu”

“Biết rồi” Đào Anh Thy cúp máy, mệt mỏi tựa lưng lên tường. Nếu cô nhận được điện thoại của Đào Hải Trạch là không thể mua nhà, càng không thuê được chỗ ở thì chứng tỏ Tư Hải Minh đã ra tay. Hiện tại đã mua được nhà, còn mua ở khu biệt thự Hương Trà…

Đào Anh Thy rũ mi mắt nhìn chân mình. Cô đánh cược là Tư Hải Minh đã thủ hạ lưu tình. Nếu anh ta không làm vậy, sao Đào Hải Trạch lại đắc ý đến thế?

Vậy thì có phải cô cũng có thể đi gặp sáu đứa con không? Đào Anh Thy chần chờ một chút, cầm điện thoại gọi cho Tư Hải Minh.

Cô không dám chắc anh ta sẽ nghe điện thoại của mình, cho nên nghĩ nếu không bắt máy thì cô sẽ gửi tin nhắn.

Nhưng sau ba tiếng vang, điện thoại kết nối, Đào Anh Thy run lên, đứng thẳng lưng: “Anh Hải Minh…

tối nay anh rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm nhé? Tôi biết ba tôi có thể mua nhà ở thủ đô là nhờ anh nương tay, để bày tỏ lòng cảm ơn, anh cho tôi thể diện này nhé?”

“Em cho rằng ai cũng có thể ăn cơm với tôi sao?” Đào Anh Thy câm nín. Đúng thế, Tư Hải Minh địa vị hiển hách, quyền thế ngập trời, ngay cả nhà giàu như Đào Hải Trạch cũng không có tư cách được ăn cơm chung với anh.

Huống chỉ là cô.

“Loại người như Đào Hải Trạch, tôi còn chưa để vào mắt. Còn em, đừng hòng gặp lại con.”

“Anh Hải Minh… A lô?” Đào Anh Thy cầm di động, cuộc gọi đã kết thúc. Dường như giọng nói của Tư Hải Minh vẫn còn vang vọng bên tai, khiến cô run rẩy.

Đào Hải Trạch còn có thể mua nhà, vậy thì có thể đầu tư ở đây. Đào Anh Thy cho rằng là Tư Hải Minh nương tay, cô chỉ cần chủ động tiếp cận thì anh ta sẽ cho phép mình gặp sáu đứa con. Xem ra vẫn là không được…

Buổi tối, Đào Anh Thy ở lại đài truyền hình đến khuya mới về chung cư của dì Hà. Cô ném ba lô xuống đất, ngồi bệt trên sàn, tựa lưng vào sofa, toàn thân mệt mỏi.

Mới một đêm không gặp sáu đứa con, cô đã nhớ chúng, suy nghĩ lúc này chúng đang làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.