Từ Hải Minh cảm thấy thất vọng và đau khổ, ánh mắt rơi xuống, trái tim cũng như muốn ngừng đập.
“Tôi không hy vọng anh chết, hẳn là anh cũng biết nguyên nhân đúng không? Nếu anh chết không phải một đứa nhỏ mất ba mà là sáu đứa nhỏ..” Để Anh Thy nói. “Em đối với anh… Một chút tình cảm cũng không có?” Giọng Tử Hải Minh khàn đến cực điểm.
“Không có” Để Anh Thy bình tĩnh trả lời.
Con người Từ Hải Minh đen nhánh nhìn chằm chằm cô, có chút đáng sợ, có vẻ sắp không khống chế được cảm xúc nữa rồi.
“Buông tay ra được chưa?” Để Anh Thy có chút hoảng. “Anh không tin.” Từ Hải Minh dùng sức hôn cô, dáng vẻ không cam lòng.
“Ừm!” Để Anh Thy bị hôn bất ngờ, không kịp phản ứng, nhất thời đầu óc quay cuồng.
Sau khi hoàn hồn thì dùng sức cô đẩy anh ra, nhưng anh như một con thú hoang, đẩy thế nào cũng không được.
Từ Hải Minh nắm cằm cô, đè cô trên cửa, ra sức cưỡng hôn. Anh không tin cô đối với anh không có cảm giác gì. “Chát” Một vết tát xuất hiện trên mặt Từ Hải Minh.
Từ Hải Minh vẫn không dừng lại, giống như không có cảm giác gì, tiếp tục cưỡng hôn, điên cuồng chà đạp khuôn miệng nhỏ nhắn của cô.
Từ Hải Minh ôm cô vào lòng, hơi buông lỏng ra, để cho cô có thể thở nhưng vẫn dán lên môi cô, nhẹ nhàng cắn mút, lưu luyến trầm mê.
“Ưm…” Để Anh Thy cả người run lên, phát tiết cắn lên cánh môi của Từ Hải Minh.
Từ Hải Minh vẫn không dừng lại, ngược lại hôn càng sâu hơn, mặc kệ cô cắn thoải mái.
“A..” Quần áo của Đế Anh Thy lộn xộn, cả người mềm nhũn, nếu không phải là Từ Hải Minh ôm cô thì cô đã ngã xuống đất rồi.
ít nhất thì bây giờ, em cũng có cảm giác với anh.”
“Từ Hải Minh.” Để Anh Thy mềm nhũn trong lồng ngực anh “Chạm vào tôi, anh không hối hận à?”
Lý trí buộc anh dừng lại, suýt nữa thì chạm đến giới hạn rồi.
Vài phút sau, Từ Hải Minh buông tha cho Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy vô lực ngã xuống đất, cô trượt xuống, trên môi đều là dấu vết. mãnh liệt vừa rồi để lại.
Từ Hải Mình đứng trước mặt cô, hô hấp mạnh mẽ, hối hận về việc làm của mình. Anh chỉ là muốn biết cô rốt cuộc có cảm giác với anh hay không…
Kết quả vẫn giống như lúc trước, cô hận anh, không muốn anh chạm vào cô..
Con người đen nhánh nhanh chóng nhìn vào cô, hối hận nói: “Anh Thy, anh..”.
“Tên kia sao rồi?” Để Anh Thy không muốn tranh luận chuyện vừa rồi với anh, cô ngay cả sức lực để so đo cũng không có.
Tranh luận cũng vô dụng, cuối cùng vẫn sẽ vì bọn nhỏ mà “hoà bình ở chung”. “Anh muốn đi một chuyến đến khu vực Đông Nam Á.”
Để Anh Thy hơi sững sờ, ngẩng đầu lên: “Có ý gì? Sao anh lại phải sang đó? Có người ở bên đó muốn giết anh?”
“Ù.”
“Có liên quan đến Cố Mạnh không?”
“Người mua trực tiếp của anh ta ở Đông Nam Á. Anh phải tìm ra người này. Em và mấy đứa nhỏ ở lại đây. Anh sẽ đi nhanh thôi.” Ánh mắt Từ Hải Minh cẩn thận quan sát Để Anh Thy, sợ cô tức giận.
Thể lực trong người Để Anh Thy đã hồi phục, cô đứng dậy: “Nếu như qua bên đó thì tôi đi theo là được rồi. Bên đó không phải thủ đô, không để cho anh muốn làm gì thì làm. Đến lúc đấy, tôi sẽ giải thích chuyện này với các anh trai của tôi. Bọn họ tham gia vào xử lí một chút.”
Nói xong cô quay người rời đi.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào cửa thì giọng nói trầm và khàn khàn của Tư Hải Minh vang lên sau lưng: “Ngủ sớm đi”.
Anh nói những lời này để thăm dò xem Đế Anh Thy có tức giận hay không, nhưng Đế Anh Thy không trả lời, cô mở cửa và rời đi. Cả người Tư Hải Minh căng cứng lại và đứng đó một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Bình thường khi nhìn cô, anh kiềm chế rất tốt, nhưng chuyện xảy ra hôm nay làm anh không nhịn được, chút nữa là làm hỏng chuyện rồi…
Để Anh Thy quay về phòng, lúc trước cô ở cái phòng kia. Ấn tượng ở đó không tốt, nhưng đối với cô mà nói, trong biệt thự Minh Uyển thì ở nơi nào cũng giống nhau.
Cô ngồi trên ghế sô pha, cảm giác nhiệt độ nơi Tư Hải Minh chạm vào cô vẫn chưa hoàn toàn giảm bớt. Môi, cổ, cánh tay, eo, còn có… nóng lên, ánh mắt bắt đầu nóng rực.
Để Anh Thy đứng dậy, vội vàng chạy vào nhà tắm, cô mở vòi nước, dùng nước để rửa mặt cũng như để bản thân tỉnh táo lại…
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm, nhưng nét mặt lại mơ màng… Tư Hải Minh không cần nói như vậy! Cơ thể cô như có cảm giác bị anh ép bức!
Cô từ chối là bằng chứng tốt nhất! Cô không muốn anh chạm vào, không muốn… Để Anh Thy quay lại, cách đó không xa là bồn tắm.