Xe dừng lại, một nhà tắm miệng xuống xe thì thấy ngay Tư Lệnh Sơn đang đứng đợi ở cửa, đã ra từ sớm. “Ông nội!”.
Sáu đứa nhỏ vừa lễ phép vừa gọi ông nội vô cùng thân thiết, có thể thấy là chúng thích ông nội.
“A!” Tư Lệnh Sơn cười đến híp mắt lại. Lúc ngẩng đầu lên, ông nhìn về phía Để Anh Thy, trên mặt lộ ra nụ cười vừa khách sáo vừa hiền hậu: “Đến rồi à?”
“Dạ bác Tư.”
“Lại đây, mau vào đi!” Tư Lệnh Sơn vui vẻ tiếp đón.
Để Anh Thy và Tự Hải Minh cùng đi vào.
Tư Lệnh Sơn rất kích động, nhưng ông đặt sự kích động đó xuống đáy lòng.
Tư Hải Minh đã nói với ông chuyện Để Anh Thy khôi phục lại trí nhở.
Để Anh Thy đã biết rồi, vậy mà vẫn đến thủ đô, thăm các con, ở chung với Tư Hải Minh. Ông thật sự rất vui! Tuy quan hệ chúng nó còn chưa tốt, nhưng đã ở chung rồi, tất nhiên sau này mọi thứ sẽ tốt lên!
Sau khi Để Anh Thy ngồi xuống, ông mang những đồ ăn thức uống ngon lành ra.
Cô nhìn ra được, tâm trạng của Tư Lệnh Sơn đang rất tốt.
Hơn nữa còn có mấy đứa nhỏ ồn ào, không khí không tính là quá im lặng.
Bảo An vừa ăn trái cây vừa bóc vỏ, sau đó nước trái cây dây thẳng xuống quần của Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh nghiêm khắc: “Có phải con muốn ba phạt con không?”
Tư Lệnh Sơn vội kéo Bảo An qua, nói với con trai mình: “Nó cũng không cố ý mà.”
Nữ giúp việc đưa khăn mặt đến, Tư Hải Minh cầm lấy lau quần, đôi mắt vẫn còn liếc về phía Bảo An.
Cổ Bảo An hiện lên một chút đỏ, cậu không dám lên tiếng. “Trước đây con còn nghịch hơn cả nó!” Tư Lệnh Sơn nói.
“Không có khả năng” Tư Hải Minh trả lời.
“Sao lại không có khả năng? Ba nhớ rõ lắm!” Tư Lệnh Sơn bảo.
Để Anh Thy thấy Tư Hải Minh lấy khăn lau tùy ý vài cái rồi bỏ xuống.
Trừ khi thay một cái quần mới, còn không lau vậy là không sạch.
Tất nhiên ở đây không có quần áo của anh.
Tư Lệnh Sơn nhìn về phía Để Anh Thy, nói: “Bọn nhỏ biết con về thì cao hứng lắm, cứ ở lại Minh Uyển, nói có thể thấy mẹ, ba đã đưa chúng qua đó. Mẹ vừa về, có để mẹ nghỉ ngơi tốt không?” Câu nói sau là để hỏi mấy đứa nhỏ.
“Có!” Sáu đứa nhỏ trả lời.
“Bọn chúng ngoan lắm!” Để Anh Thy nhìn sắp nhỏ, trong mắt đầy dịu dàng.
“Bây giờ con vẫn ở nhà trọ à?” Tư Lệnh Sơn thân thiết hỏi.
“Dạ không, anh con đã mua giúp con một căn nhà ở bên cạnh, rộng hơn nhiều, bọn nhỏ muốn qua cũng không quá chật” Để Anh Thy trả lời.
“Nên vậy, Hải Minh đã không nghĩ đến chuyện đó!” Tư Lệnh Sơn không khỏi đá sang con mình.
Tư Hải Minh không nói gì.
Suy nghĩ của Để Anh Thy, không phải là anh không nghĩ được, nhưng anh biết dù anh có làm, cô cũng không cần. Nhưng nếu là các anh cô mua, nó sẽ khác.
“Đến lúc đó bác Tư có thể qua xem thử!” Để Anh Thy chủ động mời. Tư Lệnh Sơn cười gật đầu: “Được!”