“Các anh, không phải là các anh lừa em hợp tác với Tư Hải Minh chứ? Em không đáng tin như vậy sao?” Đế Anh Thy chất vấn.
“Cái này không thể trách bọn anh được! Là mưu ma chước quỷ của Tư Hải Minh mà!” Đế Bắc Lâm vội vàng trốn tránh trách nhiệm.
“Đúng! Cậu ta nói Anh Thy nhát gan, không thể để Anh Thy nhúng tay vào được” Đế Hạo Thiên và em trai rất đồng lòng.
“Anh ấy nói cái gì thì chính là cái đó à?” Đế Anh Thy tức giận, sau đó hạ giọng: “Không phải các anh nhìn anh ấy không thuận mắt sao?”
“Sau khi kết thúc hợp tác, bọn anh vẫn sẽ thấy cậu ta không thuận mắt!” Đế Bắc Lâm tỏ ý.
“.” Đế Anh Thy thầm nghĩ, cái này còn có thể chuyển đổi như vậy sao?
Đế Hoàng Minh hỏi: “Cố Mạnh có nói cái gì không?”
Trong bệnh viện, Cố Mạnh nói anh ấy không dì Hà, điều này: khiến Đế Anh Thy hơi mê mang, rốt cuộc là anh ấy nói thật hay nói dối?
Chẳng lẽ phán đoán của mình sai rồi ư?
Sau đó anh ấy còn nói là Tư Hải Minh giết! Nếu thế thì Đế Anh Thy cô chấp nhận dì Hà đã tự sát còn hơn!
Điều này cô tin tưởng, cái chết của dì Hà không liên quan gì đến Tư Hải Minh.
Thế còn Tư Viên Tê thì sao?
Đầu óc Đế Anh Thy rất hỗn loạn, đúng vậy, không phải phẫn hận, mà là hồn loạn.
Nhưng cô hẳn là nên tin tưởng con mắt của mình.
Không nên vì chuyện Tư Hải Minh tự sát mà tự khiến suy nghĩ của mình bị rối loạn…
“Anh Thy đang suy nghĩ cái gì thế?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Sao cậu ta cũng ở đây?” Giọng nói của Đế Hạo Thiên rất không vui.
“Không phải là tối qua đã ở tầng cao nhất chứ?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Anh Thy có thể trở về” Đế Hoàng Minh nói.
Tư Hải Minh đang ngồi thảnh thơi uống cà phê ở cạnh, nghe thấy câu nói cuối cùng, sắc mặt hơi thay đổi.
“Để lát nữa hãng về nhé? Em vừa mới qua đây thôi, đi luôn thì không giải thích cho bọn trẻ được” Đế Anh Thy nói.
Nói đến bọn trẻ, gương mặt ba người anh cô lộ ra vẻ u ám.
Dù sao thì Anh Thy cũng nói sự thật Nhưng nếu để Anh Thy ở đó, bọn họ không yên tâm, lúc nào Tư Hải Minh cũng để ý đến cô, không phải rất nguy hiểm sao? Cái tên này còn nguy hiểm hơn cả Cố Mạnh nhiều!