Bằng tốc độ nhanh nhất, cô ấy bắt lấy cánh tay của Để Bắc Lâm.
Đế Bắc Lâm dùng ánh mắt sắc như dao nhìn qua cánh tay đang để trên tay của mình.
Diệp Thiên Thanh kịp thời phản ứng lại, khuôn mặt che kín vết sẹo hơi đỏ lên, giật tay lại rồi nói: “Anh không thể đi ra từ chỗ này được. Nếu không anh đi ra từ cửa sổ được chứ? Lầu hai có hơi cao, tôi có thể cho anh mượn cái thang…”
Lời còn chưa nói hết, cánh cửa đã bị kéo ra, người thì đã rời đi.
Diệp Thiên Thanh như hóa đá.
Đến cùng anh ta có nghe mình nói gì hay không? Anh ta cứ đi như vậy sao?
Cô ấy bị dọa tới không dám phát ra tiếng nào!
Đi tới bên lan can nhìn xuống dưới, đã không nhìn thấy bóng người rồi.
“Cô đang tìm cái gì vậy?”
Diệp Thiên Thanh giật nảy mình, nhìn bên ngoài hành lang khác, Tần Chinh đang đi tới, vẻ mặt lập tức khôi phục lại, quay người trở lại phòng rồi nói: “Không có gì”
“Chờ một chút!”
“Còn có việc à?”
“Mặc dù mặt của cô không dễ nhìn chút nào, cũng không ra hình người luôn, nhưng tắt đèn chắc hẳn cũng không tệ lắm. Đừng để tới lúc đó lại thấy không công bằng rồi tìm tôi đòi ly hôn.”
Không nghĩ tới còn lên mặt cho anh ta nhìn! Không có cơ hội lần thứ hai đầu!
Sau khi Diệp Thiên Thanh trở lại trong phòng, vừa muốn lên giường nằm thì đã cảm thấy trong bụng mình một trận khuấy đảo.
Trong cửa hàng hoa, cô ấy kêu cơm tối bên ngoài, sau khi ăn xong đúng là hơi không thoải mái, cô ấy vẫn cho là không sao. Chắc chắn là bị Tần Chinh làm cho buồn nôn đây mà!
Cô nghĩ nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ hơn nhưng không ngờ càng nằm lại càng muốn ói.
Diệp Thiên Thanh buồn nôn, vội vã đứng dậy chạy vào vệ sinh, ôm bồn cầu ói ra toàn bộ bữa tối.
Diệp Thiên Thanh ôm bồn cầu nghĩ, sau này nên bớt ăn đồ ăn ngoài…
Sau khi ói xong, cô ẩn cần gạt nước, những thứ vừa ói ra theo đó trôi đi. Có điều, cô lại không phát hiện một viên thuốc màu trắng nho nhỏ trôi nổi, cuối cùng chìm xuống…
Tư Hải Minh và Để Anh Thy đi đón con rồi đến thẳng biệt thự của Tư Lệnh Sơn ăn tối.