“Có vẻ tôi hiểu lầm rồi” Đào Anh Thy nhẹ giọng nói.
Tân Chinh chưa nói lời nào, một bóng dáng xuất hiện ngồi bên cạnh Đào Anh Thy.
Đế Bắc Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, không nói chuyện.
Đào Anh Thy lại nói: “Anh thực sự không tìm tôi tính sổ sao?”
“Không có, không có chuyện đó đâu!” Tân Chinh khẳng định lại lần nữa.
“Nếu như không có chuyện gì nữa, thì anh về đi!” Tân Chinh chần chờ, hai mắt nhìn về phía Đế Bắc Lâm, tự hỏi người này là ai?
“Vị này…
“ Tân Chinh nghĩ, không phải chồng cô chứ?
“Chuyện này đến lân anh hỏi sao?” Ánh mắt Đế Bắc Lâm sắc như dao, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười không hiện lên trên đáy mắt: “Anh biết anh ta là ai sao?” Tân Chinh quay đầu nhìn lại, cứng đờ, cúi đầu thấp xuống: “Ngài Tư!” Vương giả tại thủ đô, có ai không biết chứ.
Tư Hải Minh không thèm nhìn anh ta một cái, ngồi xuống ghế sa lôn.
Chân dài bắt chéo, ánh mắt nhìn tới chỗ bên cạnh của Đào Anh Thy, sắc mặt lạnh lùng, vị trí kia của anh mới đúng.
Tân Chinh sợ hãi, vì sao ngài Tư của thủ đô cũng ở chỗ này?
“Ngài Tư, tôi không biết vị tiểu thư này lại là người quen của ngài, thật có lỗi!” Tân Chinh nghĩ thầm, dù sao xin lỗi cũng không sai! Tuy hiện giờ anh ta chưa làm cái gì.
“Nghe nói anh muốn tìm vợ tôi tính sổ, anh là người đầu tiên đó” Đào Anh Thy buồn phiền, ai là vợ của anh!
Ánh mắt sắc bén của Đế Bắc Lâm quét sang người Tư Hải Minh!
Tân Chinh tái nhợt: “Không có… Không có, tôi không có ý như vậy, tôi chỉ muốn hỏi… hỏi một câu…
“ Anh ta thấy rối bời, ngài Tư kết hôn từ bao giờ? Kết hôn bí mật sao?
“Bò ra ngoài đi!” Tư Hải Minh ra lệnh.
Điều này làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông đến nhường nào?
Nhưng khi nhận lệnh, Tân Chinh lại bò nhanh ra ngoài hơn bất kì thứ gì! Anh ta ngơ ngác rời khỏi tòa nhà!
“Người ngoại tình bên ngoài chẳng xứng làm một thăng đàn ông” Đào Anh Thy xem thường.
“Anh Thy nói đúng”
“Anh đồng ý” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy không biết anh đồng ý cái gì, trước đây anh tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài còn ít sao? Cô không quên việc chính mắt nhìn thấy Tư Hải Minh hôn môi với người phụ nữ khác…
Tư Hải Minh dường như cảm nhận được sự biến hóa của Đào Anh Thy, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chằm hiện ra vẻ căng thẳng.
Anh biết bản thân mình từng làm qua chuyện gì…
Diệp Thiên Thanh cảm thấy bất ngờ khi bố mình không đồng ý chuyện ly hôn, cô gọi điện thoại hỏi: “Vì sao lại ngăn con ly hôn?”
“Ly hôn tốt sao? Có chuyện gì đâu mà phải ly hôn? Bố gọi điện cho Tân Chinh, cậu ta thừa nhận mình sai, cho qua là được rồi! Bố nói thật với con, với cái mặt này của con, sau này không ai lấy con đâu. Dù có lấy, người ta cũng chỉ vì tiền. Nói trước, bố sẽ không cho con một đồng nào đâu!” Bố Diệp nghiêm khắc nhắc nhở qua điện thoại.
“Anh ta mang gái đến tận nhà, bố còn bảo con chịu đựng sao? Bố không cần lo lắng cho con không gả được cho ai, sau khi ly hôn con không lấy chồng nữa”
“Không lấy chồng thì con muốn làm gì?”
“Làm gì cũng tốt hơn kết hôn!” Diệp Thiên Thanh không có hy vọng gì với việc hôn nhân, Cô hy vọng sau khi ly hôn, xóa vết sẹo trên mặt, cô sẽ có một cuộc đời khác.
Nhưng trong lòng vô vẫn thấy hoảng sợ, sau khi vết sẹo được xóa, mọi thứ sẽ giống trước kia sao?
Mặc kệ chuyện này đến đâu, cô quyết định phải ly hôn.