Nước mắt Diệp Thiên Thanh rơi thành dòng, cô cúp điện thoại: “Được…” Cánh tay yếu ớt buông xuống.
Cô biết răng bố cô sẽ tức giận nếu cô ly hôn mà không được phép.
Ông ta có thể mắng cô, có thể không cần đứa con gái này nữa.
Nhưng ông ta lại còn nói mẹ cô ghê tởm?
Trong mắt Diệp Thiên Thanh tràn đây căm hận!
Rác rưởi! Tất cả đều là rác rưởi!
Đang khóc thì chuông gió ngoài cửa vang lên. . Ngôn Tình Sủng
Diệp Thiên Thanh lật tấm bảng hiệu, vội lau nước mắt: “Thực sự xin lỗi, hôm nay đóng cửa… Chưa kịp nói xong, vừa nhìn cô gái đi và, trong lòng cô đã quặn thắt.
Cúi đầu xuống, cô ấy hản đã nhìn thấy được bộ dạng của cô.
Đế Anh Thy không ngờ khi bước vào lại thấy cô chủ cửa hàng hoa đang khóc. Nghĩ rằng cô ấy có thể không muốn bị cô nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hộ này, nên n‹ ể lần sau tôi sẽ quay Ì “Đợi đãi!” Diệp Thiên Thanh ngăn cô lại: “Cô thoải mái xem hoa đi, tôi sẽ giúp cô chọn ra những bông hoa mà cô thích” Đế Anh Thy do dự gật đầu: “Được thôi.” Đế Anh Thy bước tới ngắm hoa.
Diệp Thiên Thanh hỏi: “Lần trước không phải mua đủ hết hoa rồi sao? Hay cô đợi thêm hai ngày nữa, tôi sẽ nhập về cửa hàng thêm một ít giống khác” Cô không thể để việc riêng của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của khách mua hoa.
Mua hoa có nghĩa là tâm trạng của người đó rất tốt, và cô ấy không thể phá hủy nó được.
“Hôm nay tôi sẽ chọn một ít, hai ngày sau sẽ chọn thêm một ít” Đế Anh Thy đổi ý.
Cô đi cùng với anh ba của mình, cô biết rằng khi anh ba của cô đến đây, anh ấy sẽ không chịu xuống xe.
lệp Thiên Thanh bước tới cửa, lật tấm bảng đã hết giờ làm Thấy chiếc xe đậu ở cửa. Bên trong rất tối và không thể nhìn thấy gì.
Nhưng cô nghĩ là đang có người ngồi bên trong.
Sau khi tấm bảng được treo lên, Diệp Thiên Thanh cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào.
Đế Anh Thy không biết tại sao cô lại khóc, bây giờ công việc làm ăn của cô ấy không tốt, thật sự rất đáng thương.
Hay vì cuộc ly hôn diễn ra không suôn sẻ?
Mà đó là chuyện của người khác, và cô ấy cũng không tiện hỏi nhiều.
Mặc dù người đàn ông đó thoáng nhìn không đáng tin cậy, nhưng anh ta có thể là người muốn trân trọng cô chủ cửa hàng hoa…
Đế Anh Thy không nói gì: “Giúp tôi lấy cái này! Gói lại cho tôi đi, tặng cho người khác.”
“Được thôi” Diệp Thiên Thanh bắt đầu gói hoa, cô còn tưởng rằng lần này cô ấy lại tới đây mua cây cảnh.
Khi bó hoa rất dụng tâm. Sau khi bó xong, còn rắc một ít nước lên cánh hoa, trông đẹp như những viên pha lê vậy.
Sau khi Đế Anh Thy thanh toán tiền xong, hoa trong tay Diệp Thiên Thanh cũng được gói xong rồi: “Được rồi” Hai tay đưa qua.
Đế Anh Thy cầm hoa lên ngửi một chút: “Hoa thật đẹp, bó cũng rất đẹp’ Nói xong liền trả lại hoa cho Diệp Thiên Thanh.
“Còn có… có vấn đề gì sao? Có phải hoa không thơm không?” Diệp Thiên Thanh bị hành vi của cô làm cho khó hiểu: “Hay là em chọn lại đi?”
“Không phải, bó hoa này là tặng cho chị. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì sau này nhất định sẽ tốt lên thôi! Sự mạnh mẽ của chị cũng giống như vẻ đẹp của bó hoa này vậy. Hai ngày nữa em sẽ quay lại, tạm biệt!” Đế Anh Thy nói rồi vẫy tay với cô rồi đi.
Diệp Thiên Thanh tay cầm bó hoa sững sờ đứng ở đó. Đôi mắt cô đã ngấn lệ, không phải vì buồn mà vì sự ấm áp.
Trong những ngày buồn bã, một người xa lạ đã mang đến cho cô hơi ấm, cô vô cùng cảm động, tức khắc liền ghi nhớ.
Khi cô định thần lại muốn đuổi theo nhưng chiếc xe đã đi mất từ lâu!