“Cậu ta vậy mà không để yên.” Đế Bắc Lâm muốn xuống xe giết người!
Đế Anh Thy cười gượng, cô định ngắt máy nhưng lại sững sờ khi nhìn vào tên người gọi.
“Anh ba, là Kiều Như An. anh ba đừng lên tiếng” Đế Anh Thy nghe điện thoại: “Như An, tìm tôi sao?”
“ Anh Thy, cậu đoán xem tôi đang ở đâu?”
“Thủ đô”
“Wow, làm sao mà Anh Thy lại biết được?” Đế Anh Thy nghĩ, nếu không phải ở thủ đô, cô ấy làm sao có thể gọi điện cho cô, lại còn thần thần bí bí như vậy?
“Sao cậu lại đến kinh đô?” Khi Đế Anh Thy hỏi, anh ba cô đang liếc mắt nhìn cô một cái. Anh ba hẳn là đã rất rõ ràng về những gì cô nói.
“Ở nhà rất nhàm chán. Cậu biết không, ở đây tôi không có bạn bè, nghĩ không bằng đến thủ đô du lịch. Nếu Anh Thy rảnh rỗi, chúng ta có thể cùng nhau đi chơi!” Kiều Như An nói.
“Có thể” Đế Anh Thy đồng ý.
Bởi vì cô không có lý do gì để từ chối.
Đến lúc đó, ngược lại làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
“Vậy được, hiện tại tôi đang ở trong khách sạn. Tôi đi tìm cậu hay là cậu tới tìm tôi?” Kiều Như An hỏi.
“Để tôi đến chỗ cậu” Đế Anh Thy nói.
“Được, tôi chờ cậu” Kiều trì nhược vui vẻ trả lời.
Đế Anh Thy ngắt điện thoại, nói: “Kiều Như An đang ở trong khách sạn, nếu phải đề phòng Kiều Như An, anh ba không thể ở cùng em. Em phải sống ở chỗ khác”
“Cô ta tới nơi này làm cái gì?” Đế Bắc Lâm sắc mặt khó coi.
Đế Anh Thy cho rằng, trong trí nhớ của cô, Tân Hành Chỉ là một người rất nhàn rỗi. Ngoài việc nghiên cứu về rượu, còn lại đều do nhân viên làm. Anh ta bận gì được chứ?
“À, cậu tới chỗ tôi, anh Tư không nói gì sao? Cảm giác như đã cướp đi người của anh ấy” Kiều Như An ngại ngùng nói.
“Anh ấy không phải là người ích kỉ như ế Anh Thy nói.
Những gì cô ấy nói ngược lại với những gì suy nghĩ trong lòng.
Tư Hải Minh không chỉ keo kiệt, tính chiếm hữu của anh ta thậm chí còn vô lí đến mức đáng sợ.
Nếu không có anh ba của cô, Tư Hải Minh sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
“Vậy thì tôi cũng yên tâm. Nhưng Anh Thy không cần để ý đến tôi.
Tôi tự mình đi loanh quanh ở thủ đô cũng tốt. Thay đổi môi trường sẽ khiến tâm trạng của tôi khác đi” Kiều Như An nói một cách nhẹ nhàng và thấu hiểu.
Đế Anh Thy không nói lời nào, cô thật sự không thể ở bên Kiều Như An mãi được. Đế Anh Thy hỏi: “Cậu đến khi nào? Ăn cơm chưa?”
“Tối hôm qua tôi mới đến, sáng nay đã ăn cơm ở khách sạn. Anh Thy, trưa tôi mời cậu ăn cơm nhé?”
“Cậu đến thủ đô làm sao tôi để cậu tốn tiền? Tôi sẽ chiêu đãi cậu” Kiều Như An lộ rõ niềm hạnh phúc trên khuôn mặt.
Sau khi ngồi xuống, cô tỉ mỉ ép nước trái cây tươi cho Đế Anh Thy.