Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1536: Chương 1536




“A, có người nằm dưới đất!”

“Chết… Chết rồi à?” Bên này còn chưa xác định người kia đã chết hay chưa thì bên kia lại có người kêu thảm.

Diệp Thiên Thanh kinh hãi phát hiện người đang kéo tay cô đã buông ra ngã xuống đất rồi, tiếng kêu ban nấy rõ ràng của của hắn ta, Diệp Thiên Thanh sợ tới mức liên tục lùi về phía sau.

Đèn di động chiếu lên người đang nằm dưới đất, phát hiện hai người kia đã nằm cứng đơ, đôi mắt trợn lên giống như chết không nhắm mắt.

Mà giữa mày bọn họ có cắm một mảnh bình rượu.

Diệp Thiên Thanh ngây người, Sao lại… Sao lại thế này?

“Ai làm?”

“Có phải mày không?

“Sao có thể là tao được?” Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, toàn bộ quán bar lâm vào khủng hoảng Diệp Thiên Thanh hoang mang lo sợ cứng đờ đứng đó, đột nhiên cổ tay bị năm lấy, vừa định kêu lên thì đã bị bịt miệng kéo vào trong bóng tối— “Ưm!” Một tiếng ‘Ưnï nhỏ bé chìm vào trong bầu không khí bất an không hề khiến ai phát hiện.

Diệp Thiên Thanh vẫn cứ nghĩ tên hung thủ kia là đến tìm mình, cuối cùng cũng bắt mình đi rồi! Đầu óc bị cồn làm cho mụ mị bây giờ cũng đã tỉnh táo hơn nhiều.

Người kia kéo Diệp Thiên Thanh ra tới hẻm nhỏ âm u bên ngoài mới thả ra, cô hoảng sợ nhìn người đàn ông có thân hình cao lớn đang đứng đưa lưng về phía đèn đường, khiến cho mặt mũi anh ta chôn vùi trong bóng đêm, giống như tử thần vậy.

Nhưng cho dù là vậy Diệp Thiên Thanh vẫn cảm nhận được sự quen thuộc: “Là… Là Đế thần y phải không?”

“Thiếu đàn ông?” Diệp Thiên Thanh bị lời nói khinh thường kia làm cho khó chịu: “Tôi…

Tôi không phải tới tìm đàn ông, chỉ là tâm trạng không tốt… Nhưng vẫn phải cảm ơn anh đã cứu tôi!” là đúng” Đế Bắc Lâm xoay người bỏ đi: “Mau ly hôn, chữa đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa” Diệp Thiên Thanh nghĩ, không phải anh ta tới cứu mình sao? Nhưng dẫu sao cũng thoát được rồi, vẫn phải cảm ơn anh ta!

Thấy Đế thần bỏ đi Diệp Thiên Thanh có hơi sợ nhìn về hướng quán bar, rồi vội vàng đi theo sau anh, dường như đã quên mất lời anh mới nói lúc nãy.

Một người đi trước một người đi sau, người đi sau chỉ mãi lo nhìn về hướng khác nên không hay biết người phía trước đã dừng lại cho nên đâm sâm vào—

“Á!” Diệp Thiên Thanh giật mình lùi lại, che cái mũi của mình, đau quát! Lưng anh ta cứng ghê “Còn có chuyện gì nữa?” Dù là đôi mắt hay là ánh mắt của Đế Bắc Lâm đều sắc bén như dao.

“Tôi… Đường về nhà tôi cũng là hướng này” Diệp Thiên Thanh chỉ tay về phía trước.

Đế Bắc Lâm xoay người bỏ đi không để ý tới cô nữa. Nhưng vừa đi được hai bước đã nghe phía sau ‘bịch một tiếng.

Đế Bắc Lâm quay đầu lại, người vừa nãy còn đang đứng bây giờ đã ngã xuống đất không nhúc nhích. Anh híp mắt đi tới ngồi xuống, nắm cảm Diệp Thiên Thanh lên, nương ánh đèn nhìn thấy được khuôn mặt chăng chịt vết sẹo của cô.

“Ưm, thoải mái..” Diệp Thiên Thanh cảm giác dưới cằm lành lạnh thì cọ cọ như con mèo nhỏ. Rất rõ ràng là tác dụng của rượu mạnh đến bây giờ mới bộc phát, say mèm rồi.

“Đứng dậy” Diệp Thiên Thanh không chỉ có không đứng dậy mà còn tìm một tư thế thoải mái nằm ngủ ngon lành, cô chắc chắn rằng đây là giường lớn trong nhà mình!

Đế Bắc Lâm thấy vậy đen mặt, chẳng lẽ phải ôm cô về?

Đời này anh ta chưa từng ôm ai ngoài cháu trai, cháu gái con của em gái đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.