“Anh không cần nói nữa, chỉ cần chúng ta có con, sau này sẽ càng tốt mà đúng không?” Diệp Thiên Thanh hỏi.
Tân Chinh nghĩ đến chuyện có con trong lòng mới cảm thấy tốt hơn.
“Đúng vậy, sau này sẽ càng tốt!” Tân Chinh nghĩ, nhưng mà là tôi tốt, không phải cô.
“Vậy tôi đi tắm, anh đừng nhìn trên người tôi có sẹo” Diệp Thiên Thanh ôm chăn xuống giường đi vào phòng tắm.
Tân Chinh nghĩ, ai muốn xem sẹo trên người cô chứ? Anh ta chỉ là cảm thấy chân của cô đẹp mà thôi! Lúc xốc chăn chuẩn bị xuống giường thì Tân Chinh nhìn thấy trên khăn trải giường có một vết đỏ. Sao.
anh ta không biết đó là cái gì được, Tân Chinh cười đắc ý, nếu không nhờ mình thì chắc tới già Diệp Thiên Thanh vẫn còn là xử nữ! Nhưng mà anh ta không có chút ký ức gì về đêm qua hết, cũng không biết xử nữ là cảm giác gì.
Khi Diệp Thiên Thanh mặc quần áo xong đi ra thì Tân Chinh không còn ở phòng nữa. Sau khi anh ta đến công ty, Diệp Thiên Thanh mới kêu người lên dọn phòng, đặc biệt là giường. Không làm gì hết chỉ nằm cạnh anh ta thôi cũng làm cô muốn ói.
Ban ngày Diệp Thiên Thanh đến tiệm hoa, lúc đang định uống sữa bột thì chuông gió trên cửa kêu lên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy là Đế Anh Thy thì cười đứng dậy: “Cô tới rồi à?”
“Ừm, thơm quái! Tôi nói cái này này” Đế Anh Thy chỉ ly sữa trên bàn, “Đang uống sữa bột à?”
“Tôi thích uống sữa bột” Diệp Thiên Thanh nói.
“Gô ly hôn chưa?” Đế Anh Thy hỏi.
“Vẫn chưa…”
“Vẫn chưa à? Không thể nào nhà họ Tân vẫn không chịu buông…” Đế Anh Thy cảm thấy kỳ lạ.
“Là… Là do tôi đổi ý, xin lỗi..” Diệp Thiên Thanh rũ mắt, trong lòng rất băn khoăn, người ta toàn tâm toàn ý giúp mình kết quả mình lại đổi ý trước.
Đế Anh Thy ngạc nhiên.
“Xin lỗi cô!” Diệp Thiên Thanh chỉ kém cúi người xin lỗi.
Đế Anh Thy xua tay, “Không có gì không có gì, đâu phải chuyện gì lớn lao. Nhưng tôi nghĩ nhất chắc chắn cô có nguyên nhân”
“Anh ta nói sau này sẽ không lăng nhăng nữa, sẽ đối xử tốt với tôi, tôi cũng luyến tiếc, vẫn còn có cảm tình với anh ta..”
Diệp Thiên Thanh không dám nói mình đang tính kế Tân Chinh, bởi vì có thai con của anh trai Đế Anh Thy nên mới nghĩ ra cách này.
Nếu cô gái trước mắt biết trong bụng mình đang mang giọt máu của nhà nhà họ Đế thì sẽ nghĩ thế nào đây…
Tuy rằng Đế Anh Thy không hiểu vì sao Diệp Thiên Thanh lại có cảm tình với tên khốn như vậy, nhưng đây là chuyện của người khác cô cũng không tiện nói nhiều: “Chỉ cần cô thật lòng muốn vậy là được rồi. Đương nhiên, nếu cô muốn đổi ý thì tôi vẫn sẽ tiếp tục giúp cô”
Diệp Thiên Thanh cười nhẹ, vô cùng biết ơn: “Cảm ơn cô! Muốn uống không, tôi pha cho cô một ly?” Đế Anh Thy hít mũi: “Được đấy!”
Không biết vì sao lại thèm nhỏ dãi sữa bột của người ta nữa, trong nhà muốn uống cái gì mà không có?
Chẳng lẽ đây gọi là đồ ăn nhà người khác thì luôn thơm hơn à?
Trên cửa tiệm dựng bảng buôn bán, hai người ngồi trong tiệm hoa, mỗi người cầm một ly sữa uống.