Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1612: Chương 1612






Sau đó Vô Tội đi xuống lầu, Chu Nhược Hân đang khóc thút thít ở đó, trông vô cùng buồn bã. Còn Lạc Du Cẩn đang ngồi trên ghế sô pha khế cau mày, có vẻ như cảm thấy phiền bởi tiếng khóc kia: “Cô đánh cô ấy à?

“Không phải, là cô ta tự đánh mình”

Sau khi Vô Tội nói xong, Chu Nhược Hân càng khóc lớn hơn: “Du Cẩn, anh nghe thử những lời cô ta nói mà xem, em có bị điên đâu mà tự đánh mình chứ? Em có lòng muốn dạy cô ta sử dụng các thiết bị điện trong phòng. Em dạy xong rồi sau đó nói mấy lời như mong rằng sau này cô ta kết hôn với anh sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, ai mà biết Vô Tội đột nhiên tát em một nhát, em đã làm gì sai chứ…”

Dáng vẻ dường như phải chịu uất ức rất lớn.

Vô Tội xem mà cảm thấy vô cùng mới mẻ, trong đầu thầm nghĩ, hóa ra cô ta tự tát vào mặt mình là để vu oan giá họa cho cô.

“Cô có còn gì để nói nữa không?” Lạc Du Cẩn hỏi.

Vô Tội nhìn vào bên mặt bị đánh đến đỏ bừng của Chu Nhược Hân ấu tay tôi đánh không phải như vậy”

Chu Nhược Hân như vừa nghe được chuyện cười: “Bàn tay có khác nhau một xíu nhưng dấu tay thì có khác gì nhau. Cô không cần tìm một lý do buồn cười như vậy để bào chữa cho mình đâu!”

“Thật đó, nếu như anh không tin, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy”

Vô Tội bước về phía Chu Nhược Hân Chu Nhược Hân đang tự cổ vũ trong lòng, cô ta còn có thể chứng minh được gì chứ? Chẳng qua chỉ là đang già mồm cãi láo mà thôi.

Sau đó Vô Tội bước đến trước mặt cô ta, giơ tay tát lên khuôn mặt còn lại của Chu Nhược Hân phát ra một tiếng ‘bốp’.

“AI” Cả người Chu Nhược Hân bị hất văng ra ngoài rồi ngã sõng soài xuống đất.

Cùng lúc đó có thứ gì đó bật ra khỏi miệng cô ta.

Chu Nhược Hân bị đánh đến độ đầu lệch sang một bên, cảnh vật trước mắt trở nên đen kịt, nửa bên mặt đã không còn là của cô ta nữa rồi.

Chu Nhược Hân nhìn thấy hai chiếc răng to rơi trên mặt đất, giận dữ gào lên: “Răng của tôi, răng của tôi!”

ội quay người lại, nhìn về phía Lạc Du Cẩn vừa tức giận lại vừa, sau đó nói: “Anh nhìn đi, tôi mà đánh người thì phải như thế này, chứ không phải chỉ để lại một chút vết đỏ trên khuôn mặt đâu.”

“Lam Kiều Nhị, trước khi cô ra tay chẳng phải nên hỏi qua ý kiến tôi chứ?” Mặc dù sức khỏe của La Du Cẩn không được tốt, nhưng khí thế vẫn có.

“Tôi chỉ muốn chứng minh rằng cái tát trước đó không phải là do tôi làm. Chị ta đến phòng dạy tôi rồi còn nói ra những lời kì lạ như chị ta yêu anh, tôi không xứng với anh. Rõ ràng bên trái là nước nóng nhưng lại bảo đó là nước lạnh”

Lục Du Cẩn khế nhíu mày.



Sau khi Vô Tận nói xong, ngay cả một ánh mắt cũng lười ban cho Chu Nhược Hân, đi thẳng lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.