..Nếu cô đã không muốn ở lại đảo Cấm, vậy thì tôi sẽ nhốt cô trong tấm lưới này!” Đế Hạo Thiên buông cằm cô ta ra, bắt đầu biến thành sự trừng phạt.
“Đừng..” Vô Tội há miệng từ từ nhắm hai mắt lại rồi ngồi ở đó, dường như nếu không được ăn đường thì sẽ oa oa khóc lớn.
Dáng người thiếu nữ trắng nõn, thuần khiết, khéo léo và xinh đẹp, tiếng khóc yếu đuối và mềm mại, trông vô cùng tủi thân, khiến cho ai nhìn đến cũng đều nảy sinh ý nghĩ muốn đến dỗ dành.
Đáng tiếc người ngồi trước mặt cô ta là Đế Hạo Thiên, người đã nhìn cô ta lớn lên, cũng biết rõ tính nết của cô ta như thế nào.
Thế nhưng, Đế Hạo Thiên vẫn bị cô ta khóc đến nỗi phát cáu.
n ào chết đi được!”
” Vô Tội ngậm miệng lại, cô ta mở mắt ra, hàng mi dài ướt đãm nước mắt. Cô ta phát hiện Đế Hạo Thiên đang nhìn mình, sau đó ánh mắt cô ta càng thêm tủi thân. Vẻ mặt của Đế Hạo Thiên không chút biểu cảm nhìn cô ta, người khác khóc thì con mắt đều hồng hồng, còn cô ta thì ngược lại, đôi môi càng ngày càng đỏ, như là được tô son vậy.
Vô Tội dường như nhận ra sự nguy hiểm đã giảm bớt, một lần nữa rục rịch muốn ngồi dậy cầu xin: “Đừng nhốt tôi, tôi có thể ở bên cạnh anh mà, sẽ không đi đâu nữa, chỉ cần anh đừng nhốt tôi..”
“Ngậm miệng!”
Đế Hạo Thiên không vội trở về, mà đến nhà của dì Hà, chuẩn bị ngủ lại một đêm rồi mới rời đi.
Sau khi vào nhà, Đế Hạo Thiên ném Vô Tội vào góc tường, anh ta mặc kệ cô ta, cũng không lo lắng cô ta lại trốn đi, sau đó trở về phòng.
Vô Tội ngồi dựa vào góc phòng, nghiên cứu tấm lưới đang nhốt mình.
Dù cô ta có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể tháo nó ra được.
Cô ta đảo mắt khắp phòng, nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn.
Cô ta bò đến lấy con dao.
Con dao gọt hoa quả vẫn có thể lọt qua lỗ trên lưới.
Vô Tội cầm con dao, cố gắng cắt tấm lướt từ bên trong.
“Ap”
Cửa phòng bị mở ra, Đế Hạo Thiên bước vào: “Tôi quên nói với cô là trên lưới có điện”
Vô Tội nhìn anh ta bằng đôi mắt rưng rưng, đau đớn mà quật cường.
Đế Hạo Thiên ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, hỏi: “Sao lúc nào cô cũng không biết nghe lời như vậy nhỉ?”
Vô Tội cuộn người lại, sợ hãi không dám nói thêm lời nào, cảm giác như bị điện giật vừa rồi khiến cô ta sợ sệt.
“Để cho tôi phát hiện cô lại không nghe lời, thì sẽ không đơn giản là bị điện giật như vậy đâu” Đế Hạo Thiên nói xong thì đứng dậy rời đi.
Trong phòng, cánh cửa đã đóng lại.
Vô Tội như con thú nhỏ bị thương cuộn mình ở cạnh bàn.
Đôi mắt ngấn lệ ngơ ngác nhìn ánh trăng treo trên bầu trời ngoài ban công.
Gô ta còn có thể trở lại nhà họ Lạc không? Liệu khi Lạc Du Cẩn phát hiện cô ta biến mất, trong lòng có cảm thấy đau khổ không?
Cô ta rất thích nhà họ Lạc, còn có ông nội, Lạc Du Cẩn…
Cứ nghĩ trốn đến thủ đô sẽ rất an toàn, nhưng vẫn bị bắt lại…
Nghĩ đến sau khi trở lại sẽ bị ném trên đảo Cấm, toàn thân Vô Tội lại cảm thấy rét run…
Sáng sớm, Đế Hạo Thiên đang mặc quần áo, còn chưa cài xong cúc áo sơ mi thì nhận được điện thoại của Đế Bắc Lâm.