“Có thể” Tái xế lái xe đến ngã tư phía trước, quay đầu lại, chạy đến bệnh viện thành phố.
Đào Anh Thy ôm Bảo My trong lòng, vô cùng đau khố. Đôi má nhỏ nóng bỏng.
“Mẹ ơi..” Bảo My nhắm mắt, yếu ớt gọi.
“Mẹ đây, không có chuyện gì đâu.” Đào Anh Thy hôn má cô bé, trong lòng sốt sắng, hận không thể cho xe đến ngay bệnh viện. Bốn mươi phút sa, Bảo My mới được bác sĩ khám, truyền nước.
Cô bé chỉ đơn thuần là sợ hãi nên phát sốt. Cần phải truyền nước, Đào Anh Thy mới thở phào nhẹ nhôm.
Thân ảnh bé nhỏ nắm trên giường bệnh, Đào Anh Thy ngồi bên cạnh chăm sóc.
Khi năm đứa nhỏ xuống xe thì bị gọi dậy, lúc này đang ngủ bên cạnh giường, dì Hà dỗ bọn nhỏ ngủ hết mới đi đến.
“Tôi đi mua cho cô chút đồ ăn”
“Tôi không đói.”
“Dù sao thì đi với bọn trẻ cũng ăn ở thành phố rồi, bây giờ cô vẫn chưa được ăn cái gì cả, dì lập tức trở lại ngay.”
Di Hà ra khỏi phòng bệnh, Đào Anh Thy nhìn sáu đứa nhỏ, Bảo My vẫn còn bị bệnh, nhất thời không kìm được, nước mắt rơi xuống.
Khi dì Hà ở đây, cô đều không dám tỏ ra yếu đuối.
Lúc trước ở nước ngoài dẫn theo sáu đứa trẻ, cô cũng không có bất lực như bây giờ.
Nhưng cô biết, chuyện bất lực là không thích hợp với cô nhất, đặc biệt cô còn là mẹ của sáu đứa trẻ. Cho nên, sau khi cô rơi nước mắt, Đào Anh Thy lau sạch nước mắt, giả vờ như chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì. Cô khẽ năm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo My.
“Bảo My..” Một giọng nói mềm mại truyền đến.
Đào Anh Thy ngẩn ra một chút, quay mặt qua, nhìn bốn đứa nhỏ khác đang ngủ say, chỉ có Bảo Long ngồi dậy, mơ hồ dụi mắt.
Cô vội vàng bước qua, ôm cậu bé vào trong lòn “Sao vậy? Bảo My đang ngủ
Đào Anh Thy ôm Bảo Long ngồi xuống ghế. Bảo Long rúc vào trong lòng Đào Anh Thy, nhìn Bảo My đang ngủ say, không nói gì.
Một lúc sau, cậu bé trượt xuống khỏi người Đào Anh Thy, đứng bên giường, dùng tay nhỏ sợ mặt Bảo My. Thân làm mẹ sao Đào Anh Thy lại không biết đứa trẻ đang nghĩ gì chứ.
Bảo Long và Bảo My là sinh đôi, cảm ứng mạnh hơn với những đứa nhỏ khác, khi hai đứa nhỏ ngủ cũng đều dựa vào nhau.
Bây giờ Bảo Long muốn ngủ rồi, Bảo My không ở bên cạnh, nhất định đang nhớ đối phương.
“Mẹ, Bảo My vẫn còn đau sao?” Bảo Long ngây thơ hỏi.
“Đau đớn đã bay đi mất rồi, có Bảo Long ở đây, Bảo My nhất định sẽ không bị bệnh đâu.”
“Vâng, con cũng muốn giúp Báo My” Bảo Long giơ tay, năm tay Báo My.
Khuôn mặt của Đào Anh Thy nở nụ cười vui vẻ.
Có bọn nhỏ hiểu chuyện đáng yêu như này ở bên cạnh, tâm trạng chắc chấn cũng sẽ được chữa khỏi. Dì Hà mua đồ ăn trở về. Đào Anh Thy ngồi bên cạnh vừa ăn, vừa lấy điện thoại tìm nhà trọ.
Muốn thuê khách sạn thi phải cần chứng minh thư. không thể ở được, một khi ở sẽ bị Tư Hai Hinh điều tra ra, chỉ có thể tim nhà trọ tư nhân thôi
Còn là loại cách xa thành phố một chút.
Bây giờ đứa nhỏ đã bị bệnh rôi, có không đám vội vàng ra đường nữa, thể nào cũng phải đợi Bảo Hy hoàn toàn khôi phục mới có thể đi được.
Cho nên phải ở lại mấy ngày mới được. Cho dù cô có sắp xếp như vậy thì trong lòng vẫn bất an, cô quá sợ bị Tư Hải Minh tìm thấy:
Trong lòng chỉ đang cầu mong rằng Tư Hải Minh không tìm được dấu vết của cô.
“Đang tìm chỗ ở sao?” Di Hà đợi Bảo Long ngủ xong, ngôi xuống, nhìn điện thoại của cô.
“Vâng, tìm tạm một cho ở trước đã
“Dì Hà, dì đi ngủ đi, tối hôm nay tôi chỉ có thể ngủ trong bệnh viện thôi”
Đào Anh Thy nói.
“Bỏ đi, truyền thuốc trước, đợi sau khi Bảo My không sao, thì trực tiếp tìm một chỗ ở, không phải cô đang tìm phòng sao? Đợi khi tìm được rồi, đến lúc đó chúng ta có thế ở cùng nhau rồi ” Dì Hà nói.
“Dì Hà, cơm ơn dì. Nếu không phải tôi, sao dì phải rời khỏi thành phố chứ”
Đào Anh Thy rất áy náy.