Nói rồi, anh lướt qua người cô và rời đi.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn theo bóng người cao lớn ấy, mím chặt môi đầy bất mãn.
Sao cô có thể đi nói với lũ trẻ chuyện này chứ? Dù là nhịn cũng phải cố nhẫn nhịn!
Buổi tối khi đi ngủ.
Tám người thực sự nằm trên cùng một chiếc giường.
Thật ra chiếc giường đó cũng không hề nhỏ.
Hai người lớn và sáu đứa trẻ con hoàn toàn có thể nằm ngủ được.
Đây là lần đầu tiên sáu đứa nhỏ được ngủ cùng ba mẹ, trong lòng cảm thấy rất lạ lẫm.
Lúc thì nằm bò trên người ba, lúc sau lại bò lên người mẹ, chúng lăn qua lộn lại, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Đây cũng là lần đầu tiên Tư Hải Minh nằm ngủ như thế này, mặt anh nhìn thì không có biểu hiện gì nhiều, nhưng trong lòng thì hoàn toàn ngược lại.
Hiện giờ anh đã không còn tâm trạng làm chuyện đó nữa rồi.
Tư Hải Minh đặt mấy đứa nhỏ nằm vào giữa giường, ngăn cách giữa cô và anh.
Đào Anh Thy kể chuyện cho các bé con nghe, sau khi chúng đã ngủ say, cô nhắm mắt lại rồi ôm lấy Bảo An đang nằm gần nhất, hít hà mùi sữa trên người cậu bé và chuẩn bị đi ngủ. Ngủ sớm dậy sớm, cô không muốn phải đối diện với Tư Hải Minh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đào Anh Thy tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, cô quay sang ôm lấy bé con bên cạnh trong vô thức.
Thế nhưng không phải cảm giác mềm mại như bình thường mà là cảm giác của cơ thịt rắn chắc.
Cô hơi hoảng hốt, từ từ mở mắt, hình ảnh hiện ra trước mắt cô chính là lồng ngực của một người lớn.
Mặt cô đang áp sát vào ngực Tư Hải Minh, đầu gối trên cánh tay rắn chắc của anh.
Sao cô lại ngủ trong vòng tay của Tư Hải Minh nhỉ?
Nhìn sang sáu đứa nhỏ, không biết chúng đã nằm xuống phía dưới chân giường tự bao giờ, lũ nhỏ đang nằm bò trên chân của cô và Tư Hải Minh.
Bảo An và Bảo Hân nằm cong người như tư thế khi còn trong bụng mẹ, Bảo Long và Bảo My thì nằm quay mặt vào nhau ngủ, đầu gác lên chân Tư Hải Minh.
Bảo Vỹ ôm chân Đào Anh Thy.
Bảo Nam…
Chắc là đã lăn xuống dưới giường rồi.
Đào Anh Thy khẽ nhúc nhích, quả nhiên đã nhìn thấy Bảo Nam đang nằm trên tấm đệm cạnh giường, hai chân và hai tay dang rộng.
Nhìn các bé con đang năm xoay ngang xoay dọc trên giường, trông dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Lại nhìn sang Tư Hải Minh đang ngủ say, ánh mắt Đào Anh Thy bỗng chốc trở nên lạnh lùng hẳn.
Khi cô vừa định ngồi dậy để xuống giường, eo đã bị tay anh giữ lại.
Đào Anh Thy định gỡ tay Tư Hải Minh ra, nhưng bàn tay anh chẳng những không buông lỏng, ngược lại còn ôm càng chặt hơn, cánh tay cô vừa thu sức, cả người lại nằm gọn trong vòng tay anh. “…” Đào Anh Thy lại bị Tư Hải Minh ôm vào lòng.
Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Người đàn ông này là đang ngủ hay thức vậy?
Đúng lúc Đào Anh Thy đang định sống chết vùng vẫy giãy giụa để thoát
“Ưm..” Bảo An đã tình giấc.
Tiếp theo là Bảo Long và Bảo My.
Các bé con đều lần lượt tỉnh dậy.
“Mẹ ơi..” Bảo Nam đưa tay lên dui mắt, hai tay bám lấy thành giường. Khi mở mắt ra thì nhìn thấy Đào Anh Thy, cậu bé lập tức trèo lên giường rồi nhào vào lòng cô: “Mẹ ơi!”
Thấy Bảo Nam nhào tới, các bé khác cũng muốn nhào theo.
Sau đó từng béo một bò lên người Đào Anh Thy và Tư Hải Minh.
“Ba ơi, ánh nắng chiếu vào mông con rồi! Mông con sắp bị đốt cháy rồi nè!” Bảo Nam thì thầm trước mặt Tư Hải Minh.
Bảo Long còn tò mò dùng những ngón tay mũm mĩm của mình để mở mắt anh ra,
Bàn tay to lớn của Tư Hải Minh nắm lấy bàn tay mũm mĩm ấy của bé con, anh nhíu mày, mắt vẫn chưa mở nhưng đã cảm nhận được bàn tay sắp chạm vào mặt mình.
Tâm trạng Đào Anh Thy vô cùng thoải mái, cô bước xuống giường rồi rời khỏi phòng, về phòng của mình để vệ sinh cá nhân, không hề quan tâm tới cảnh tượng trên giường.
Dì Hà nhìn thấy cô bèn hỏi: “Các bé con đã dậy rồi sao?”
“Dậy rồi ạ, cứ để bọn chúng chơi trên giường một lát! Tôi đi đánh răng rửa mặt đã rồi sẽ tới gọi chúng.” Đào Anh Thy nói.
“Vâng.”
Trên bàn ăn, sáu đứa nhỏ rất háu ăn, ăn từng miếng từng miếng trông vô ra. cùng thỏa mãn, những chiếc miệng bé bé xinh xinh đang nhai chóp chép.
Các đĩa đựng thức ăn trước mặt mỗi người đều không giống nhau, trên đó in hình đủ các con vật nhỏ.
Những hình vẽ động vật dễ thương này dường như đang hòa quyện với vẻ đáng yêu của các bé.
Chỉ là Tư Hải Minh vì phải miễn cưỡng dậy cho nên sắc mặt không tốt cho lắm.
Di Hà bước tới: “Anh Thy, cô có điện thoại.”