Tư Hải Minh chỉ muốn chiếm hữu cô, đùa bỡn cô mà thôi!
Cô không biết bắt đầu từ khi nào… Hình như Tư Hải Minh rất hứng thú với thân thể của cô…
Lúc Tư Hải Minh đi ra, Đào Anh Thy đã nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Đi đến mép giường, chiếc bóng bao trùm lên thân thể hơi cuộn tròn của Đào Anh Thy.
Trong giây lát, Tư Hải Minh vén chăn, bò lên giường.
Vừa lên giường đã áp sát Đào Anh Thy, thân thể vừa tắm rửa xong tản ra
cảm giác cực nóng đầy nguy hiểm. Đào Anh Thy cố gắng thả lỏng thân thể vờ như đang ngủ, phớt lờ lồng
ngực rắn chắc đang dần kề sát đằng sau. Ngay lúc cô cảm thấy bản thân có thể lừa gạt Tư Hải Minh, cả người Đào Anh Thy chợt chấn động mạnh, một phát bắt được cánh tay của Tư Hải Minh, xoay người sang, đôi mắt trừng lớn, anh định làm gì?
Không giả vờ ngủ?
Cơn buồn ngủ kéo đến, Đào Anh Thy nghiêng người sang, tiếp tục quay lưng về phía anh.
Thế mà lần này Tư Hải Minh không tiếp tục động vào cô, chỉ nằm bên cạnh, ánh mắt rơi xuống gương mặt của Đào Anh Thy, đôi mắt đen trầm tĩnh mà thâm sâu..
Sáng sớm, sáu nhóc con gõ vang cửa Mẹ ơi!
Mẹ ơi!
Mẹ di!
Mẹ ơi!
Mẹ ơi!
Me oi!
Tay nhỏ làm động tác gõ cửa, Bảo Nam còn ác hơn, giơ thẳng chân đạp cửa: “Trả mẹ lại cho bọn con! Mẹ ơi!”
Đào Anh Thy tương đối mẫn cảm, lập tức mở to mắt. Phát hiện mình đang tựa trên ngực của Tư Hải Minh thì nghiêng cả người về sau tạo khoảng cách.
Thân thể Tư Hải Minh khẽ nhúc nhích, đổi thành nằm ngửa, mắt còn chưa kịp mở ra thì lông mày đã chau lại, khí áp thấp bao phủ, vô cùng đáng sợ.
Đào Anh Thy tránh cho bản thân bị liên lụy, lập tức xuống giường đi mở cửa.
Cửa vừa mở, sáu đứa nhóc đã nối đuôi kéo vào.
“Xuyt, chúng ta ra ngoài đi, đừng vào trong phòng.” Đào Anh Thy nói khẽ, sau khi cài cửa lại mới nhẹ nhàng thở ra.
Tránh cho Tư Hải Minh tức giận mà xuống giường xử lý
“Mẹ ơi, mẹ không có đi, thiệt dễ chọc!” Bảo Vỹ nói.
Bảo An nhoài về trước, ôm lấy chân Đào Anh Thy, gương mặt tròn lằn dán vào: “A…”
Dì Hà cười nói: “Biết mẹ ở chỗ này liền vội vàng chạy tới, hai cẳng chân này chạy nhanh quá nên dì không thể đuổi kịp. Ngài Hải Minh, không bị đánh thức chứ?”
“Không việc gì, có thức dậy thì dì cũng không cần lo.” Đào Anh Thy nghĩ thầm, dù mỗi ngày Tư Hải Minh đều ngủ không ngon giấc thì cô chỉ sẽ cười trên nỗi đau của người khác mà thôi. “Chẳng qua là tôi cảm thấy… Lúc tôi không ở đây thì có phải mấy đứa nhỏ rất buồn phải không…” “Không có lúc cô không ở đây thì chẳng phải còn có Ngài Hải Minh sao?”
DÌ Hà an ủi.
Đào Anh Thy nhìn sáu gương mặt dễ thương, ánh mắt lập tức oa oa muốn cắn, cô ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mềm của bọn nhóc, lòng đầy khó chịu.
Cô luôn cảm thấy sau này sẽ tốt hơn…
“Mẹ ơi, ai làm mẹ buồn vậy?” Bảo Hân hỏi.
“Mẹ ởi, có phải mẹ không thích ngủ chung với ba Binh không?” Bảo Nam
Bảo Vỹ: “Không phải đâu, mẹ rất thích cảm giác được ngủ chung với ba
Binh!”
“.” Đào Anh Thy gượng cười, con nhìn chỗ nào mà thấy vậy? …
Bảo My duỗi bàn tay nhỏ nhắn đặt trên mu bàn tay của Đào Anh Thy: “Mẹ ơi…”
Bảo Long: “Mẹ đừng buồn nữa, bọn con hứa ngoan mà.”
Bảo An gật đầu: “A!”
Đào Anh Thy nắn mấy gương mặt nộn thịt nhỏ nhắn, nói: “Mẹ đương nhiên biết các con ngoan, chờ công việc mẹ thư thả sẽ đến thăm các con, được không?”
– Được ạ!” Sáu đứa nhóc trăm miệng một lời, rất là hiểu chuyện.
“Đi thôi, mẹ cùng các con đi ăn sáng, sau đó đi đến trường!” Đào Anh Thy vừa nói xong, cánh cửa phía sau bị kéo ra.
Tư Hải Minh cả người toả khí áp thấp xuất hiện.
Bảo Hân hoàn toàn không biết nguy hiểm, tiến lên: “Ba Binh, cùng ăn sáng với bọn con đi?”
Tư Hải Minh dịu lại ánh mắt, nhìn xuống mấy gương mặt bánh bao đang mong chờ thì vô cùng đau đầu, kiềm lại cơn tức giận: “Ừm.”
Đào Anh Thy nghĩ thầm, có lẽ trên thế giới này chỉ có sáu nhóc con này hỏi. mới dám chọc Tư Hải Minh, Tư Hải Minh không những phải cam chịu, mà còn không thể nổi giận