Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 733: Chương 733




“Chuyện ba không thể có con, sao mà con biết được?” Đào Hải Trạch hỏi: “Ba không tin là do bà nội con nói, nếu như bà ấy nói thì con đã sớm dùng chuyện này để công kích ba rồi.”

Bây giờ ông ta cũng không nghĩ Đào Anh Thy là một trái hồng mềm mặc kệ người ta nắn bóp.

Mà ông ta cũng chỉ có thể khó khăn đi từng bước một, vừa đi vừa xem xét thời cơ. %3D “Chuyện này ông cũng không cần phải biết.”

“Con có thể cho ba cái gì?” Đào Hải Trạch hỏi.

“Tùy vào câu trả lời của ông.” “Ba không biết ba mẹ con. Có một ngày bà nội con ôm con về nhà bảo ba nuôi dưỡng.”

Đào Anh Thy vẫn chưa nghi ngờ mấy lời này, bởi vì đúng là Đào Hải Trạch không thể có con được, để cho ông ta nuôi thì cũng hợp tình hợp lý.

“Không biết? Bà nội chưa từng nói gì với ông sao?” Đào Anh Thy hỏi.

“Có… Nói với ba là có một cặp vợ chồng rất có tiền, gần như là không thể chấp nhận thai đầu là con gái. Con biết đó, có nhiều người ngoài mặt tuy là có tư tưởng tiến bộ nhưng mà trong lòng vẫn rất phong kiến! Nhất là những kẻ sĩ diện có tiền, một lòng chỉ muốn sinh ra con trai thừa kế gia tài. Nhưng mà…”

Đào Hải Trạch nhìn Đào Anh Thy: “Nếu như một ngày họ biết được con gái của họ giỏi giang như vậy thì hẳn là đã đến nhận người thân rồi.”

Giỏi giang? Là bởi vì quen được Tư Hải Minh sao? Không lẽ đám người này thật sự xem quyền thế là thứ quan trọng nhất sao?

Đào Anh Thy nhìn chằm chằm Đào Hải Trạch, người này nói xong trong vòng năm giây, không hề đẩy kính mắt, ngay cả hành động đưa tay lên cũng không có.

Điều này cho thấy rõ ràng lời của ông ta là thật? Cô thật sự… là một đứa trẻ bị bỏ rơi sao?

Kết quả này khiến suy nghĩ của Đào Anh Thy có hơi thay đổi! Không đúng, không phải là có hơi mà là thay đổi rất lớn.

Cô cho rằng ba mẹ mình không cẩn thận lạc mất mình, nói không chừng là bọn họ đang cố hết sức tìm mình, chỉ là vẫn giống như mình, dù tìm thế nào cũng không ra. Nếu như là cô bị vứt bỏ, sao cô có thể có hy vọng tìm được ba mẹ ruột chứ? Cô thà là không biết gì cả.”

“Con muốn tìm bọn họ sao? Ba nghĩ là ở quê sẽ có chút thông tin của bọn họ, không biết trong số di vật của bà nội con có hay không?

“… Không có.” Đào Anh Thy nói.

Di vật của bà nội chỉ có bằng đó, chỉ cần nhìn là đã thấy rõ.

Quan trọng là bây giờ cô không biết có muốn tìm hay không, trong lòng cô đang rung động…

Tìm được thì cô sẽ làm gì? Đối mặt với ba mẹ ruột đã vứt bỏ mình, câu đầu tiên mà cô sẽ nói là gì?

Nếu như sự xuất hiện của cô chỉ là đang làm phiền người khác, làm khó người khác thì sao? “Có thời gian ba sẽ về thăm lại căn nhà cũ.”

Đào Hải Trạch đang nói đến căn nhà cũ của ông ta và Liêu Ninh. Căn nhà vẫn còn chỉ là không có ai ở, cũng không có ai dọn dẹp, không biết đã phủ bao nhiêu lớp bụi.

“Ba đã nói nhiều như vậy rồi, có phải con nên giữ lại công ty của ba không? Bây giờ chúng ta đang giao dịch, không có uy hiếp!”

Đào Hải Trạch thẳng thắn: “Con yên tâm, lời ba nói là thật, không cần phải… lừa con.” “Đã như vậy vì sao trước đây ông không nói thật?” “Nếu trước đây nói thật thì còn đã đi tìm ba mẹ ruột, còn để ý đến ba sao?”

Đào Anh Thy cười nhạt, đúng là nghĩ nhiều. “Giao dịch này không thành công.”

Sắc mặt Đào Hải Trạch lập tức thay đổi, tức giận đứng lên: “Đào Anh Thy, mày đừng khinh người quả đáng.”

“Dù sao thì cũng hơn là kẻ lòng lang dạ sói nhiều mà không phải sao?” Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn ông ta: “Ông và bà nội không có quan hệ máu mủ nhưng và nội vẫn nuôi ông, vậy mà ông lại chạy mất, bà nội nuôi ông còn không bằng nuôi một con chó.”

“Mày! Tao nói tao là con trai của bà ấy.” Sắc mặt Đào Hải Trạch tái xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.