Người đàn bà kia ở đây chắc chắn là nói về Liêu Ninh.
Gió bỗng nhiên đổi chiều, Đào Anh Thy lại cảm
thấy cơn gió này lạnh đến mức khiến toàn thân cô.
đều run rẩy. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: ‘Áy náy
chăng? Dù sao thì chuyện này cũng vì bà ấy, nếu
không uống trà thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như thế.
Bỗng nhiên tai họa ập xuống đầu mà không hề báo trước.
Cũng chỉ có Tư Hải Minh quen hô mưa gọi gi
mới đủ sức làm mọi chuyện tới như vậy.
*Áy náy sao?” Tròng mắt đen của Tư Hải Minh
trở nên đáng sợ: “Sợ rằng bà ta vui vẻ đến mức
không ngủ được luôn đó chứ.”
Anh vừa nói chuyện vừa vuốt ve chiếc căm
bắng ngón tay mình. Ngón tay anh trượt đến môi
cô, đôi môi mềm mại khiến ánh mắt anh cũng trở nên sâu xa.
Động tác trên môi cô của anh khiến Đào Anh
Thy hoảng loạn, cô nhíu đôi mày xinh đẹp của
mình, hơi quay mặt đi chỗ khác. Đột nhiên, cô nghe
giọng nói trầm trầm mà ngập tràn sự nguy hiểm
của Tư Hải Minh: “Không được nhúc nhích.”
Đào Anh Thy nhìn anh một cái đầy tức giận, cô
cũng không dám động đậy nữa, mặc kệ ngón tay
của Tư Hải Minh vuốt ve môi cô.
Đào Anh Thy không dám nói gì, cô cảm thấy
nếu cô lên tiếng thì sự nguy hiểm sẽ càng tăng lên.
“Nói” Tư Hải Minh ra lệnh, con ngươi anh đen
và sâu như hang động đen tối, nó như muốn nuốt gọn cô vào trong đó.
Đào Anh Thy giận mà không dám nói gì, bảo cô
nói chuyện thì lấy cái tay ra đi chứ.
Dù trong lòng cô rất muốn từ chối nhưng vẫn
mím môi, mặt cô đỏ lên, đảo mắt, cô bị ép mở
miệng: ‘Sao mà thế được? Dù không phái áy náy thì
sao bà ấy lại vui vẻ chứ?”
“Cô nên nghĩ sâu xa hơn mới phải” Tư Hải Minh
nói đến hai chữ “sâu xa”, ngón tay đã với vào trong hàm răng cô.
“..’ Đào Anh Thy nhíu mày, cô bắt đầu giấy dụa
nhưng không thành công. Cô lập tức cản anh, trừng,
mắt nhìn anh, dường như cô đang muốn nói với anh
rằng, anh có tin tôi căn đứt ngón tay anh không?
Có điều Tư Hải Minh lại không hề bị cô uy hiếp,
cứ như là ngón tay này không phải của anh vậy.
Dĩ nhiên, vẻ mặt đó của Đào Anh Thy chỉ để
phản kháng lại anh thôi, trên thực tế cô tuyệt đối
không hề có lá gan làm chuyện đó.
Nếu cô cẩn đứt ngón tay Tư Hải Minh, cô đừng
mơ còn sống ra khỏi cánh cửa này.
Nhưng cô cũng không hiểu, suy nghĩ sâu xa cái gì cơ chứ?
“Mục đích duy nhất là Liêu Ninh sắp xếp buổi
tiệc trà chiều này chính là muốn xem thử sức nặng
của con gái mình trong lòng tôi”
“Cái gï?” Đào Anh Thy cần ngón tay, vẻ mặt kinh ngạc, cô hỏi lại anh.
*Ý muốn của bà ta chính là công ty của nhà họ Từ sẽ bị thu mua.”
Đào Anh Thy nghe tính toán tỉ mỉ như thế thì ngây ngẩn cả người
Cô dần hiểu ý của Tư Hải Minh. Nếu những gì
Tư Hải Minh nói là thật thì Liêu Ninh đang mong cô
ở bên Tư Hải Minh, mong quan hệ giữa hai người sẽ càng thân mật hơn.
Nhưng cô vẫn cảm thấy nghỉ ngờ.
Đây đúng là ý của Liêu Ninh à? Thái độ đối xử.
với người khác của Tư Hải Minh khôn khéo và sâu
không lường được, hay là bệnh đa nghỉ của người này quá nặng?. truyện ngôn tình
“Buông ra”
Đào Anh Thy trừng mắt nhìn anh, cô vẫn tiếp
tục cắn chặt răng không chịu buông.
“Cô có tin tôi bẻ gãy chiếc răng không nghe lời của cô không?”
°..” Đào Anh Thy không dám cãi, đành buông lỏng răng mình
Ánh mắt của Tư Hải Minh trở nên nguy hiểm,
bóng đen cúi người xuống, dùng đôi môi mỏng của
mình để thay thế ngón tay, cẳn cái miệng nhỏ nhẳn.
đang căng thẳng của Đào Anh Thy.
Suy đoán của Tư Hải Minh không hề sai chút
nào. Lúc Liêu Ninh viết công ty nhà họ Từ đang
được tập đoàn Vương Tân thu mua lại, trong lòng
bà ta đúng là cực kỳ hưng phấn.
Đúng thế, bà ta cố ý thử tấm lòng của Tư Minh
Hàn nên mới sắp xếp cho Từ Hạo Bân làm chuyện đó.
Xem ra, chuyện không chỉ như bà ta mong
muốn mà còn vượt quá kỳ vọng của bà ta. Bởi vì bà
ta không hề ngờ rằng Tư Hải Minh sẽ lập tức thu
mua công ty nhà họ Từ, bà ta cứ nghĩ anh chỉ cảnh
cáo bằng cách ngáng chân các mối làm ăn của nhà họ Từ thôi.
Có thể thấy được răng sự tồn tại của Đào Anh
Thy trong lòng Tư Hải Minh không phải tầm thường.
Đáng tiếc rằng những tính toán vặt vãnh của
Liêu Ninh có kỹ lưỡng đến mức nào thì cũng chỉ là
thủ đoạn cấp thấp trong mắt Tư Hải Minh mà thôi,
anh có thể dễ dàng nhìn thấu.
Đào Anh Thy ăn cơm tối với Tư Hải Minh xong
mới rời khỏi đó, có lẽ điều tốt đẹp duy nhất chính là
cô có thể gói một phần đồ ăn ngon về cho sáu đứa con nhỏ ở nhà.