Sau một đêm, Châu Lam từ một người dẫn chương trình đầy năng lượng, cuốn hút của bộ phận tin tức lập tức trở thành trà xanh đạo đức tồi tệ.
Mười mấy đường dây nóng của bộ Tin tức đều bị gọi cháy máy, toàn bộ đều là mắng Châu Lam.
Đào Anh Thy bận rộn tới trưa, vừa về văn phòng, Châu Lam đã tìm tới cửa, còn đóng kín cửa lại.
Đào Anh Thy lạnh nhạt nhìn cô ta, cảm thấy không cần thiết phải đóng cửa, bây giờ Châu Lam ở bên ngoài rất hot, ở đài truyền hình là “người nổi tiếng”
“Là do cô chỉ điểm đúng không!” Châu Lam đi tới chất vấn, dù tức giận nhưng chỉ có thể kiêm chế.
“Cô nói cái gì, tôi nghe không hiểu!” Đào Anh Thy nói với vẻ mặt võ tội.
“Đừng nói với tôi là cô không biết! Là cô bảo Trương Thiên Di tới tìm tôi, dụ dỗ tôi nói ra như vậy, rồi đưa lên internet, muốn đuổi cùng giết tận tôi!”
Đào Anh Thy hỏi: “Như vậy thì nội dung là thật rôi? Chuyện đó do cô làm sao?” Châu Lam im bặt, nhưng ánh mắt thì không phục.
Đào Anh Thy cười mỉa mai: “Cô trộm đồ của tôi đưa cho Võ Ái Nhị, lại còn nói cho cô ta biết lai lịch của chiếc đồng hồ, muốn Võ Ái Nhi gây rối với tôi, để tôi không có cách nào ở lại đài truyền hình nữa. Nhưng không ngờ rằng cô ta lại đăng chiếc đồng hồ lên mạng nhỉ? Mặc dù không tận mắt thấy cô trộm, nhưng hoài nghi cô là việc đương nhiên không cân suy nghĩ nhiều. Cộng thêm việc cô hãm hại Trương Thiên Di trước đó, thật sự tưởng là tôi không biết à? Với cả chuyện gần đây ký hợp đồng vơi các em nhỏ nữa, Châu Lam, cô đúng là cực kỳ không an phận đấy?”
“Cô thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Chẳng phải chỉ dựa vào đàn ông nên mới có thể đắc ý như vậy à? Đúng là thứ bị đàn ông chơi đùa” Châu Lam chế giễu.
Đào Anh Thy nhíu mày, vẻ mặt không vui: “Đúng vậy, tôi chính là dựa vào đàn ông nên mới đắc ý như vậy, cô có bản lĩnh thì cũng làm vậy đi, tôi đâu có cản” Châu Lam bi cô chặn họng, giống như nuốt phải một cục đá vậy, không phát ra được lời nào.
“Biết rõ sau lưng tôi có người chống lưng, mà còn làm loạn như vậy, cô đúng là không biết sống chết.” Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn cô ta: “Còn nữa, đừng nghĩ cách trả thù tôi, bằng không tôi sẽ cho cô không tiếp tục được ở lại cái thành phố này nữa đâu! Cút!” Châu Lam tức đến nỗi cả người phát run, chỉ có thể nhẫn nhịn, quay người rời đi.
Đào Anh Thy cũng không lo Châu Lam sẽ trả thù, người phụ nữ này chính là kẻ mềm nắn rắn buông.
Bình thường không phản kích còn tưởng rằng dễ bắt nạt! Đào Anh Thy cầm điện thoại di động lên, tìm số của Võ Ái Nhi, gọi tới, chưa kịp nói gì, âm thanh hổn hển vì tức giận của Võ Ái Nhi đã truyền tới: “Đào Anh Thy, cô còn dám gọi điện cho tôi àI”
“Vì sao tôi không dám chứ?
” “Cô” Võ Ái Nhi tức đến độ suýt chút nữa thì đập điện thoại của mình: “Đào Anh Thy, cô chờ đó, chờ tôi về, tôi nhất định sẽ cào nát mặt côi” Đào Anh Thy nghe ra vấn đề: “Cô không ở trong thành phố à?”
“Cô còn dám châm chọc tôi? Nếu không phải vì cô, anh Hải Minh sẽ không vứt tôi tới Châu Phi, cái nơi khỉ ho cò gáy này để quay phim!” “Cô ở… châu Phi?” Đào Anh Thy như không thể tin vào tai mình.
“Cô biết rõ rồi còn dám hỏi à, đúng là khiến tôi thấy buồn nôn!” “hủ … Đào Anh Thy vô tội mà.
Cô hoàn toàn không biết chuyện này.
Không ngờ Võ Ái Nhi lại bị đẩy tới cái loại địa phương đó.
Không thể không nói, Tư Hải Minh đúng là điên rồi.
Cho nên, người có đầu óc thì tuyệt đối không đi trêu chọc Tư Hải Minh! Cũng đâu ai chán sống thèm chết chứ!” “Thật ra cô không thể oán trách tôi, cô cũng không nghĩ xem, vì sao Châu Lam trộm đồng hồ rồi lại đưa cho cô à? Cô ta đang đặt bẫy cô đấy, không hiểu sao? Lần trước cô tát cô ta, cô ta vẫn luôn ghi hận trong lòng, cô ta không đối phó được cô nên chỉ có thể lợi dụng Tư Hải Minh.
Trước đó, việc Trương Thiên Di phải rời khỏi đài truyền hình, cô chỉ biết một mà không biết hai, Trương Thiên Di đi quyến rũ Tư Hải Minh, nhưng cũng là do Châu Lam nói với cô ấy Tư Hải Minh có ý với cô ấy, nếu không sao Trương Thiên Di lại có lá gan lớn như vậy chứ?”