Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 393: Chương 393: Có thể đi đâu được chứ?




Đào Anh Thy vê đến nhà, không tắm rửa mà lại ngơ ngác ngồi yên tĩnh trong phòng, xem video của sáu bé con.

Tâm trạng hoảng hốt, đầu óc cô quay cuồng giống như là xe lửa đụng loạn xạ. Cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cũng không tìm được Tư Hải Minh.

Nếu như Tư Hải Minh ở Thủ đô, còn có thể đi đâu được chứ? Cũng đã muộn như vậy rôi mà…

Đào Anh Thy vừa nghĩ đến cái gì đó, vội vàng xách túi lên vai rôi chạy ù ra ngoài.

Cô đi đến quán bar, chính là cái quán bar gây chuyện đó.

Xong khi xông vào, cô liền túm lấy một nhân viên bảo vệ rồi hỏi: “Có Tư Hải Minh ở đây không?” “Không có ở đây.

Đào Anh Thy lại chạy đến, tìm xe của Tư Hải Minh, quả nhiên là không có xe của Tư Hải Minh ở đây.

Là mình đoán sai rôi sao? Trễ như vậy rôi Tư Hải Minh còn phải ra ngoài, nhất định là phải đến chỗ nào đó tiếp khách…

Đào Anh Thy đứng ở bên ngoài quán bar. Gió đêm thổi hiu hiu khiến cho đầu óc cô vận hành nhanh nhạy hơn.

Trong đâu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, Tư Hải Minh không chỉ đưa cô đến một nơi duy nhất là quán bar, không phải sao? Đào Anh Thy chạy vọt ra đường, cản một chiếc taxi đang chạy trên đường rồi chạy thẳng đến mục tiêu của mình.

Cô không muốn chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa cả. Hôm nay đánh mất đi cơ hội lần này thì liệu ngày mai có còn cơ hội khác? Dòng chữ “Câu lạc bộ giải trí” được thiết kế theo kiểu đắt tiền, sáng lấp lánh trong màn đêm u tối.

Đây chính là Câu lạc bộ mà Tư Hải Minh đã đưa Đào Anh Thy tới đánh golf mấy lần.

Đào Anh Thy chẳng cần vào hỏi cũng biết Tư Hải Minh đang ở đây.

Ngoài cửa đậu chiếc xe Rolls Royce của Tư Hải Minh, mấy chiếc xe sang trọng đó trông thật là chướng mắt.

Bên cạnh còn có mấy người vệ sĩ đứng canh.

Trong lòng Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được người rồi.

Cặp mắt tinh nhuệ của mấy tên vệ sĩ liền lập tức nhìn thấy cô.

Dường như chỉ hơi sửng sốt, nhưng trên mặt họ vẫn không hề có biểu cảm gì cả.

Đào Anh Thy vừa bước vào cửa vừa nghĩ, mình sẽ bị chặn lại sao? Nếu bị chặn lại thì sẽ sao nhỉ? Cho đến tận lúc cô đi vào bên trong, những vệ sĩ đứng bên cạnh xe vẫn không hề nhúc nhích.

“Xin lỗi, ở đây đã được bao trọn rồi, không cho phép người ngoài ra vào.” Lúc Đào Anh Thy vừa bước vào bên trong thì một nhân viên an ninh liền chạy ra ngăn lại.

Ánh mắt Đào Anh Thy đảo quanh. Bao trọn cả câu lạc bộ, từ trước đến giờ đó luôn là tác phong không hề thay đổi của Tư Hải Minh.

Điều đó biểu thị cho thân phận cao quý của anh.

Nhưng bên trong này không biết là có phải một mình Tư Hải Minh không.

Ở bên ngoài, ngoại trừ chiếc Rolls Royce của Tư Hải Minh ra thì vẫn còn rất nhiều những chiếc xe sang trọng khác. Thậm chí còn có vài chiếc xe đắt tiền có màu sắc rất xinh xắn.

Chẳng lẽ lại có người đàn ông nào sẽ tao nhã như vậy sao? Trong lòng cô cũng đã có tính toán sương sương. Tư Hải Minh bao trọn chỗ này, có đàn ông không thì cô không biết nhưng mà chắc chắn là có phụ nữ. Hơn nữa, còn là người phụ nữ có địa vị không thấp.

Cũng đúng, với thân phận của Tư Hải Minh thì muốn loại con gái nào mà không cớ? “Tôi đến tìm Tư Hải Minh. Lần trước tôi đã tới đây một lần rồi, không tin thì có thể đi hỏi ông chủ Câu lạc bộ của cậu.”

Đào Anh Thy rất bình tĩnh, không hề nóng vội, sau đó ngẩng đầu nhìn nhân viên an ninh: “Cậu là người mới tới sao?” Cô dùng quyên thế áp đảo, không hề kiêng ky gì cả, khiến cho nhân viên an ninh có hơi chùn bước: “..Vâng” “Yên tâm đi, tôi tới không phải để gây chuyện. Tôi đến một lát rồi đi thôi” m thanh của Đào Anh Thy rất bình tĩnh. Nói xong, cô liền đi thẳng vào bên trong.

Cửa của phòng VỊP không khó tìm. Bởi vì ở bên ngoài cửa có rất nhiều vệ sĩ áo đen đứng canh gác, tất cả đều là đàn em của Tư Hải Minh.

Đào Anh Thy đi tới, chỉ còn cách cửa lớn có hai mét thì liền nghe được một tiếng phụ nữ kêu lên từ bên trong vọng ra.

Đào Anh Thy rủ mắt xuống. Tư Hải Minh tới đây tìm phụ nữ nhưng lại để cô phải đau khổ vì không được gặp con? Nội tâm cô dâng trào sự tức giận.

Bàn tay cô vừa đặt lên cửa, chuẩn bị đẩy ra.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, Đào Anh Thy lại ngẩn người ra, không nhúc nhích.

Nghiêng đầu suy nghĩ. Từ lúc cô bước vào cho đến khi chuẩn bị đẩy cửa phòng VỊP. Vệ sĩ ở dọc đường đi đều nhắm mắt làm ngơ, coi như không nhìn thấy.

Đó là bởi vì biết cô hay là mưu kế do Tư Hải Minh đặt ra? Cô càng tin tưởng vế sau hơn.

Cô vội vã chạy đến đây như vậy, sau khi bước vào trong, nhất định sẽ nhìn thấy Tư Hải Minh. Đồng thời, cô cũng bị những cảnh không nên nhìn đập vào mắt.

Nhất định sẽ là ánh mắt cay độc.

Đây chính là một cái hố, một cái hố sau.

Mục đích Tư Hải Minh là gì? Làm mất mặt cô sao? Lực trên tay tản ra, không còn suy nghĩ đẩy cửa ra nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.