Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 236: Chương 236: Cô thích ở trong xe?




Một bé một quyển vở để chúng viết.

Kết quả viết ra Đào Anh Thy vừa nhìn thấy liền có chút bối rôi. Thiệt nhiều sâu lông, còn có Bảo An con vì sao có thể viết hinh thành quả bóng lò xo.

Đứa nhỏ chưa đến ba tuổi, nếu như là miễn cưỡng một chút. Có điều cũng không sao, chỉ bảo nhiều chút là tốt rồi.

Buổi chiều sáu đứa nhỏ ngủ trưa. Đào Anh Thy vẫn không có ý đi ngủ, ngón tay không phải là cố ý chọc vào khuôn mặt nhỏ nhẳn và mũm mĩm của bọn nhỏ thì chính là chọc cái bụng nhỏ tròn vo hoặc là sẽ cắn ngón tay nhỏ của mấy đứa trẻ.

Cô có thế chơi cả ngày như vậy. Mấy đứa nhỏ ngây thơ đang ngủ, mẹ của bọn chúng mặc sức chơi đùa.

Ngay lúc Đào Anh Thy cần cánh tay đầy đặn mà dễ thương như ngó sen không buông thì điện thoại ở tủ đầu giường rung lên.

Ai vậy?

Đào Anh Thy quay người đến lấy điện thoại, lúc nhìn thấy cuộc gọi đến ở bên trên nhất thời sợ tới mức ngồi dậy. Cơ thế là đụng lại chiếc giường nhỏ làm cho Bảo Nam xoay người, chân nhỏ mũm mĩm gác lên người Bảo Long rồi ngủ tiếp.

Đào Anh Thy lơ đãng mấy ngày cho rằng chuyện thuốc tránh thai đã qua rồi, băng không Tư Hải Minh sớm đã xé xác cô rồi?

Bây giờ gọi điện thoại cho cô, chỉ là gặp mặt bình thường hay là có nguyên nhân khác.

Đào Anh Thy kéo cửa đi ra ngoài rồi nghe máy: “Ngài Hải Minh...”

“Ra đây đi”

“Làm sao vậy? Tôi đang ngủ trưa”

“Ra đây ngủ.”

Đào Anh Thy mím môi. Kinh nguyệt của cô đã kết thúc rồi, cho nên Tư Hải Minh là muốn là loại chuyện này? Có phải là quá thường xuyên không” Vì sao mỗi lần đều phải là lúc cuối tuần? Cô thật sự muốn muốn nghỉ ngơi thật tốt”

“Cho cô ba phút.” nó xong điện thoại bên kia đã tắt rồi.

Đào Anh Thy cắn răng.

Người đàn ông này luôn là ngang ngược cường thế như vậy, hoàn toàn làm theo ý mình.

Phòng bên cạnh mở ra, dì Hà nhìn thấy cô cầm điện thoại di động tức giận thì hỏi: “Phải đi ra ngoài sao?”

“Di Hà, dì chưa ngủ sao?”

“Chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng động”

“Người đàn ông kia tìm con. Con phải ra ngoài một chuyến.” Đào Anh Thy nói.

“Phải... đi mấy ngày?”

“Chắc là không cần? Nhưng buổi tối có thể quay về hay không thì con không biết”

“Đi đi, bọn nhỏ để đì chăm sóc.”

“Dạ, con sẽ cố gắng buổi tối trở về”

Đào Anh Thy xach túi lên vai, nghe thấy âm thanh của thuốc tránh thai ở trong túi trên vai.

Còn nhất thiết phải giấu sao?

Không chỉ không giấu còn phải giống như trước đây, làm như chuyện gì cũng không có.

Ra khỏi tiếu khu, liền nhìn thấy chiếc xe SUV Rolls Royce Cullinan màu đen đang dừng ở ven đường, ung dung thản nhiên không thế xâm phạm.

Đào Anh Thy ổn định cảm xúc căng thẳng đi qua. Vệ sĩ mở cửa ra, không khí bên trong liền tỏa ra bao vây cơ thể của cô, hô hấp cũng chậm lại.

Đào Anh Thy liếc nhìn thân hình cao to với điệu bộ mệt mỏi, chân dài đang bắt chéo, trầm lặng mà tư thế không giận tự uy.

Sườn mặt tuấn tú lại quá mức rét lạnh. Có thế đem không khí nguy hiểm trong nháy mắt đóng băng ba thước.

Đào Anh Thy nhìn qua Tư Hải Minh ở phía trước rồi leo lên xe.

Suy tính người này hình như với ngày thường không có gì khác nhau, vậy chính là anh ta sẽ không truy cứu chuyện kia chứ.

Sau khi Đào Anh Thy lên xe, xe liền từ từ rời khỏi.

“Ngài Hải Minh, chúng ta đi đâu vậy?” Đào Anh Thy ở trong không khí áp lực hỏi.

“Đến nơi rồi sẽ biết” Tư Hải Minh thâm sâu không lường được.

Đào Anh Thy suy nghĩ còn có thể đi đâu? Ngủ ở đâu chứ.

“Ngài nếu như thật sự muốn chuyện kia... không bằng ngay tại trên xe đi” Sắc mặt Đào Anh Thy rất không tự nhiên, chính là muốn đánh nhanh thắng nhanh. Cô thật sự không muốn xa con.

Cô hi vọng khi con mở mắt tỉnh đậy người đầu tiên nhìn thấy sẽ là cô. Tư Hải Minh nâng con mắt đen thâm trâm nhìn cô, con ngươi sáng sắc bén dường như có thế xuyên qua linh hồn cô: “Cô thích ở trong xe sao?”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.