Tư Hải Minh không nói gì, cúp điện thoại.
Đào Anh Thy bóp chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào cái gối dưới đất.
Cô cúi xuống một lần nữa, từ từ nhặt nó lên, cố gắng nhớ lại.
Khoảnh khắc đó khiến cô nhớ lại tình huống khi Tư Hải Minh gọi cô trong phòng trọ.
Chiêu hôm đó, cô mua một sợi dây chuyên cho dì Hà, sau đó quay lại đài truyên hình, dì Hà quay trở lại nhà trọ, nói rằng dì ấy sẽ nghỉ ngơi một hoặc hai giờ trước khi đón đứa trẻ.
Cùng ngày đó, Đào Anh Thy trở vê nhà trọ, giống như lúc này, vừa nhận điện thoại của Tư Hải Minh, vừa nhặt gối lên.
Dì Hà là người cực kỳ thích sạch sẽ, mọi thứ đều phải dọn dẹp cẩn thận tỉ mỉ.
Như vậy, nếu như ngày đó dì Hà trở vê nhà trọ thì sao có thể để gối rơi xuống đất được? Lúc ấy Đào Anh Thy còn cảm thấy kỳ quái, có điều cô cũng không quá để ý chỉ tiết này.
Đào Anh Thy cầm gối nhìn từ trước ra sau thì thấy dấu vết của những sợi vải bị kéo trên gối.
Không nhìn kỹ thì sẽ không ra.
Cô nhớ là trên gối không có dấu vết thế này! Góc tường có dán một tấm bọt biển, ngày đó lúc điều tra cảnh sát đã tháo xuống.
Cũng không có phát hiện điêu gì bất thường.
Nhưng gối ôm rơi xuống đất cùng vết xước trên gối là thế nào? Cộng thêm không thây sợi dây chuyên của dì Hà đâu…
Còn có… còn có ngày đó dì Hà đã nói là đón lũ nhóc nhưng cũng không đi.
Không đúng, không đúng, cô càng nghĩ thì càng thấy nhiều sơ hở.
Dì Hà thật sự là trượt chân ngoài ý muốn sao? Cảm xúc của Đào Anh Thy khó mà kiềm chế được, vội vàng buông gối ra, tìm kiếm dấu vết để lại quanh ghế sô pha.
Kéo ngăn kéo của bàn trà phụ bên cạnh, vội vàng muốn biết đáp án, không buông tha bất kỳ một nơi hẻo lánh nào.
Cuống quít đến nỗi eo bị đụng trúng cạnh bàn mấy lần, khiến cô đau đến giật mình, các chén rơi xuống đất, phát ra tiếng choang rồi vỡ nát.
Một tiếng vang thanh thúy van lên khiến cho tâm trạng lo lãng vô cùng của cô mới có chút tỉnh táo lại.
Nhìn những mảnh vỡ, cô không muốn trong phòng dì Hà có bất kỳ lộn xộn nào, bởi vì đì Hà không thích.
Đào Anh Thy đứng dậy lấy chổi quét sạch sẽ.
Còn có vài mảnh vỡ bắt tung tóe dưới gầm ghế sô pha.
Cô không khỏi ngồi xổm xuống, dùng chổi luồn vào gầm ghế, quét mảnh vỡ ra.
Chổi vừa quơ, một thứ đồ phát sáng bị quăng ra.
Không phải mảnh thủy tinh vỡ.
Đào Anh Thy đi qua, chính là sợi dây chuyền của dì Hà mà cô đã tìm cả nửa ngày trời.
Cô không thể tin nổi, sao sợi dây chuyền lại nằm dưới đáy ghế sô pha? Dì Hà làm mất rồi, cho nên mới lừa cô là không nỡ mang? Nhưng vì sao sợi dây lại bị rơi xuống gầm ghế sô pha thế này? Lúc Đào Anh Thy nhặt sợi dây chuyền lên phát hiện sợi dây chuyền không những bị dính bụi mà còn bị đứt mất.
Đoạn gần mặt dây chuyền bị đứt ra.
Vì sao lại thành thế này? Dì Hà không thể tự làm đứt sợi dây chuyền của mình được, dì ấy thích sợi dây chuyền như thế cơ mà, còn coi nói như bảo bối! Nếu như tìm thấy sợi dây chuyền trong ngăn kéo thì cô không nói làm gì.
Nhưng sợi dây chuyền trước mắt càng có thể chứng minh suy đoán của cô.
Dì Hà không thể nào ngoài ý muốn trượt chân được, đúng không? Không, nhất định không phải.
Nếu như chỉ tiết khác chỉ là trùng hợp thì sợi dây chuyền dưới gầm sô pha là sao? Ngày ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đào Anh Thy hoàn hồn, lập tức chạy xuống †ìm quản lý tòa nhà.
Quản lý toàn nhà đang ngồi gác chân uống trà, thấy cô tới thì vội vàng đứng lên, nước trà đều vãi lên đùi, chỉ dùng tay phủi qua.
Đào Anh Thy nhìn bộ dạng cung kính của ông †a thì có chút kỳ quái, có điều cô không nghĩ gì, trong lòng chỉ vội vàng muốn biết tình hình hôm đó dì Hà trở về thế nào thôi.
Có lẽ có thể thấy được cái gì.
“Tôi có thể xem camera giám sát không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Cô Thy muốn xem lại sự việc ngày hôm đó sao?” Quản lý áy náy: “Xin lỗi cô Thy, video chỉ có thể lưu ba ngày, có điều video của camera giám sát ngày đó bên cảnh sát có đấy”