Đào Hải Trạch quả là lợi hại.
Chưa đầy ba ngày, người một nhà đã xuất hiện đông đủ.
“Mấy ngày nay con sống thoải mái không?” Xa Huệ Anh hỏi, hiển nhiên là nhằm vào Đào Anh Thy. Cô nuốt đồ ăn, nói: “Cũng được.”
Xa Huệ Anh nhìn Đào Hải Trạch, hừ lạnh: “Mặc dù ba con không đáng tin, nhưng lại rất để bụng con gái.” Đào Hải Trạch vội cười lành lành, gắp đồ ăn cho bà ta: “Bà ăn nhiều chút. Ăn cá không? Tôi lấy giúp giúp bà”
Nói rôi gắp một miếng thịt cá lên nhặt xương, sau đó bỏ vào bát của Xa Huệ Anh.
Đào Anh Thy im lặng ăn phân của mình.
“Đúng rôi Anh Anh, ngày mai sẽ làm nghi thức cắt băng khai trương công ty, đây là chuyện lớn, ba muốn mời người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân đến chủ trì, con xem..” Đào Hải Trạch nói xong, ánh mắt mọi người đều thay đổi, dường như đang chờ câu trả lời của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy rũ mi mắt. Đào Hải Trạch tính rất hay, một khi Tư Hải Minh xuất hiện chủ trì nghi thức thì công ty của ông ta sẽ trở nên nổi bật, có không ít người hùa vào nịnh bợ, còn thiếu tiên tài sao?
Đào Hải Trạch biết mình không mời được Tư Hải Minh nên dứt khoát kêu Đào Anh Thy ra mặt. Quyền khai phá khu Tây Nam cũng đòi được, huống chỉ là chủ trì nghi thức cắt băng? Chuyện nhỏ mà thôi.
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi cho anh ấy” Đào Anh Thy nói.
Đào Hải Trạch nở nụ cười: “Ba biết con sẽ đồng ý mà, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ với con thôi. Anh Anh, ăn nhiêu chút” Xa Huệ Anh dội nước lạnh: “Con bé chỉ kêu gọi điện chứ không nói Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đến đâu.
Đào Hải Trạch nhìn Đào Anh Thy, hỏi: “Cậu ta sẽ đến đúng không?” “Nếu anh ấy bận thì tôi không dám chắc, ai bảo bây giờ ông mới báo cho tôi. Lúc tôi ở tập đoàn Vương Tân, lịch trình của Tư Hải Minh đều sắp xếp đến một tuần sau.” Đào Anh Thy thong dong đáp.
“Vậy thì ăn cơm xong, con gọi ngay cho cậu ta đi” Đào Hải Trạch nói.
“Biết rồi” Đào Sơ Tâm không ăn cơm, cầm đũa gẩy thức ăn trong bát, nghỉ ngờ nhìn Đào Anh Thy: “Nếu Tư Hải Minh quan tâm em thì tại sao không cho em ở biệt thự Minh Uyển? Em thật sự có bản lĩnh làm Tư Hải Minh đến chủ trì nghỉ thức cắt băng sao?”
Đào Anh Thy nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi có bảo là anh ta nhất định sẽ đến à?” Đào Sơ Tâm nhất thời nghẹn lời.
“Nếu tôi đã sống ở đây thì cũng là một thành viên trong nhà, huống chỉ tôi còn nhập cổ công ty, góp ít sức là chuyện bình thường. Nếu chị không muốn tôi tìm Tư Hải Minh thì chị tự đi nhé?” Đào Anh Thy hỏi.
Sắc mặt Đào Sơ Tâm rất khó coi, nhưng dù tức giận vẫn không làm biến dạng lớp trang điểm tinh xảo của cô ta: “Em nói lấp lửng như thế, tại sao em cho rằng Tư Hải Minh sẽ nhượng quyền khai phá khu Tây Nam? Em đang đùa giỡn cả nhà đúng không?”
Đào Anh Thy nhìn Đào Hải Trạch, ông ta nở nụ cười trấn an.
“Đào Sơ Tâm, vậy chị mong Tư Hải Minh sẽ nhượng hay không không mong?” Đào Anh Thy chống cằm, ung dung nhìn cô ta.
Đào Sơ Tâm ngụy trang rất kín đáo, giọng nói không dao động: “Có nhượng hay không thì còn xem bản lĩnh của em” “Được rồi, ba tin Anh Anh sẽ cố gắng. Chúng ta là người một nhà, nên tin tưởng người trong nhà, đúng không?” Đào Hải Trạch ra mặt xoa dịu không khí. . truyện ngôn tình
“Tôi không ăn nữa, mấy người ăn tiếp đi” Đào Anh Thy nổi giận ném đũa, đứng dậy rời đi.
Đào Hải Trạch đẩy mắt kính, bất đắc dĩ: “Các con làm gì vậy? Còn muốn kinh doanh công ty không? Ba vất vả dỗ dành con bé để làm gì? Chẳng lẽ là vì ba sao? Chờ đạt được mục đích, các con muốn làm gì thì làm, muốn đuổi đi cũng được” Đào Hải Hùng cười lạnh: “Con gái ruột của ông có biết ông thâm độc đến mức này không?”