Cửa bị mở ra, một lực đạo mạnh mẽ khiến Đào Anh Thy lùi lại mấy bước.
Đào Anh Thy thở gấp, nhìn Tư Hải Minh điềm tĩnh bước vào, mang theo một khí trường mạnh mẽ nguy hiểm. Cửa bị đóng sầm lại, ngăn cách mọi thứ bên ngoài. Cũng đồng thời kiểm soát bên trong.
Tư Hải Minh vừa bước vào, sáu cái đầu nhỏ đang trốn cũng lần lượt ló ra, cửa tủ bị đẩy ra, đầu của Bảo Nam ló ra, sáu đôi mắt đều tò mò nhìn Tư Hải Minh. Tư Hải Minh nhìn qua, ánh mắt rơi trên mặt Bảo Nam. Tận mắt nhìn thấy con trai mình. Loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng khi nhìn cậu bé lại rất quen thuộc. Bởi vì chung huyết thống sao?
Di Hà không ngờ người đàn ông này sẽ xuất hiện ở đây, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Lẩn trốn bao nhiêu ngày như vậy, cuối cùng vẫn bị phát hiện. Đừng nói đến dì Hà, ngay cả Đào Anh Thy cũng không ngờ. Cô chỉ liên lạc với tài xế.
Nhìn thời gian, đã qua chín giờ rồi, nhưng tài xế lại không gọi điện đến. Điều này chứng minh cái gì?
Đào Anh Thy nghĩ kỹ lại nội dung cuộc điện thoại của cô với tài xế, cô đã tự để lộ tình trạng của mình, hai người lớn, sáu đứa nhỏ chưa đến ba tuổi. Chỉ là cô không ngờ, Tư Hải Minh lại có thể thực sự kiểm soát nền tảng mạng.
Cô muốn trốn đi, điều quan trọng nhất là phương tiện đi lại. Chỉ cần cô gọi xe, chỉ cần tài xế hỏi có bao nhiêu người, thì việc tìm ra vị trí của cô là rất dễ dàng.
Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh nhìn đám nhỏ, không nói lời nào. Cô vội vàng đi qua, muốn ngăn Tư Hải Minh lại: “Anh đừng có lại đây”
Tư Hải Minh không qua tâm đến sự hoảng sợ của Đào Anh Thy, mà phân phó cho dì Hà: “Mang đám nhỏ ra đây”
Di Hà nhìn về phía Đào Anh Thy.Trong lòng Đào Anh Thy đã có dự định, cô biết rõ, không dẫn ra, Tư Hải Minh cũng sẽ dùng cách cưỡng ép mang bọn nhỏ ra ngoài. Đến lúc sẽ dọa đến bọn nhỏ.
Cô không biết Tư Hải Minh có thủ đoạn gì sau vẻ mặt khó dò đó. Đào Anh Thy không dám động đến vảy người của anh. Đến lúc đó sợ sẽ không thể khống chế được.
Dù sao bây giờ cô cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh. Cô còn nghĩ răng Tư Hải Minh sẽ đến gần cô, không ngờ anh chỉ bước tới sô pha.
Dường như anh muốn tìm một chỗ để ngồi xuống. Tuy nhiên, ngay khi Tư Hải Minh ngồi xuống, anh đặt thứ trong tay lên bàn. Một bình xịt hen suyễn. Đào Anh Thy nhìn thấy thứ đồ đó, ánh mắt run lên, dường như bị cái gì đó kích thích.Trái tim cô dường như co thắt lại.
“Không giải thích một chút sao? Hửm?” Giọng nói của Tư Hải Minh lạnh lùng khó lường, bên trong ẩn chứa nguy hiểm.
Đào Anh Thy cụp mắt xuống, cô biết rất rõ, Tư Hải Minh lấy bình xịt hen suyễn ra chính là một lời đe dọa.
Chỉ cần cô không ngoan ngoãn phối hợp thì sẽ dùng đến bình xịt đó. Lúc này, Đào Anh Thy rất muốn nói lời kiểu như “Không phải anh đã biết rồi sao?” Nhưng cô biết, lời như thế giống như là khiêu khích vậy.
Chỉ khiến bầu không khí rơi vào ngõ cụt thôi, sau đó bị Tư Hải Minh hành hạ. Sức mạnh của Tư Hải Minh, cô đã chịu đựng rất nhiều.
“Đêm ba năm trước đó, tôi không ngờ tôi sẽ có thai, lúc đó tôi muốn phá thai. Nhưng tôi lại cảm thấy đó là một sinh mạng nhỏ, không nên giết. Hơn nữa tôi và anh lại không quen biết, sinh đứa nhỏ ra cũng không có dây dưa qì nên mới sinh ra. Chuyện ba năm sau khi tôi trở về thủ đô, anh cũng biết rồi”
“Biết? Dưới ánh mắt tôi mà còn giấu được đám nhỏ, Đào Anh Thy, không biết tôi có nên khen cô không? Cô là người duy nhất dám giở trò trước mặt tôi mà còn sống đấy” Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô.
Đào Anh Thy đứng ở đó, cơ thể cứng đờ, không nói gì.
“Là đứa nhỏ nào?” Tư Hải Minh lạnh lùng hỏi.
Trái tìm Đào Anh Thy nhảy lên, Tư Hải Minh vẫn không biết là sáu đứa sao?