Mặc dù cô biết trong điện thoại mình không có thông tin gi đáng ngờ, nhưng cô cũng lo lằng rằng sẽ có sơ sót, hơn nữa người cầm điện thoại di động của cô còn là người khôn khéo như Tư Hải Minh.
Ai biết được anh sẽ nhìn ra cái gì.
Chẳng hạn trong chuyện thuốc tránh thai lân trước, cô cảm thấy ổn, nhưng cuối cùng Tư Hải Minh vẫn nghỉ ngờ.
*Xin lỗi cô, cô không vào được, cô.. “
“Không biết tôi là ai à? Tôi là Võ Ái Nhi. Anh không xem TV sao? Anh là người ngoài hành tinh hả?” Võ Ái Nhi tức giận đùng đùng chạy vào nhà câu lạc bộ, cứ thế đi thẳng đến sân golf.
Khi Đào Anh Thy nhìn thấy Võ Ái Nhi, cô thở phào nhẹ nhõm.
Võ Ái Nhi nhìn về phía Đào Anh Thy đang cầm gậy đánh bóng cách đó không xa, nhìn thấy Tư Hải Minh đang ngồi ở đó, trên mặt cô ta lập tức nở một nụ cười nịnh nọt: “Anh Hải Minh, em nghe nói anh đến đây đánh golf, nên em cũng tới, em còn lo anh ở đây một mình không có ai trò chuyện. Không ngờ cô ta cũng ở đây.”
Khi nhắc đến “ cô ta”, mặt Võ Ái Nhi đầy vẻ không vui.
“Anh Hải Minh, em cũng biết chơi golf đó.”
Tư Hải Minh bi quấy rầy, sắc mặt lạnh lùng, đặt điện thoại của Đào Anh Thy sang một bên, nói: “Không cân. Cỏ có thế về rồi”
“Có phải vì Đào Anh Thy đang ở đây không? Sao cô ta được chưa bóng còn em thì không chứ?” Võ Ái Nhi không phục nói.
Đào Anh Thy đang đi về phía này, tình cờ nghe thấy mấy lời của cô ta: “Hay là, so sánh một chút?”
“So thì so, ai sợ ai?” Võ Ái Nhi nói.
Đào Anh Thy quay người đi về phía sân bóng, Võ Ái Nhi cũng theo sau.
Tư Hải Minh không nói gì, dường như anh muốn xem kỹ thuật của Đào Anh Thy thế nào.
Ba ván thắng hai thì thắng.
Tuy nhiên, Đào Anh Thy khởi đầu vô cùng thê thám.
Ngay khi Võ Ái Nhi căm gậy, Đào Anh Thy đã biết cô ta chơi thường xuyên, mà Đào Anh Thy lại chơi không tốt.
Đương nhiên, Đào Anh Thy chơi kiểu này có chủ ý, không thể thua quá thảm, cuối cùng vân ghi được một bàn thăng, nếu không thì không biết phải đối phó với Tư Hải Minh như thế nào.
Đến lúc đó bị anh nghi ngờ thì không tốt.
Cuối cùng, Võ Ái Nhi ghi được hai bàn thẳng.
Đào Anh Thy thua.
Sắc mặt Đào Anh Thy không tốt lảm, cứ thế đập cảy gậy xuống đất, xoay người rời đi.
Khi đi ngang qua Tư Hải Minh, cô cũng không dừng lại.
“Đi đâu?”
“Không phải việc của anh” Đào Anh Thy lạnh lùng nói.
Mặc dù Võ Ái Nhi biết Đào Anh Thy có phần là diễn, nhưng nếu để Tư Hải Minh mất mặt như thế thì cũng quá ngu xuẩn.
Có thể thấy rằng Tư Hải Minh không có chút vui vẻ nào.
Cứ dung túng cô càn rỡ như thế sao?
Đào Anh Thy rửa tay trong nhà vệ sinh, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một bóng đen trong gương, nhà vệ sinh trở nên nguy hiểm.
Đây là nhà vệ sinh nữ, còn hội quán là của Tư Hải Minh, nên anh mới không kiêng ky gì như thế sao?
Tư Hải Minh dựa sát vào sau lưng cô, cánh tay thon dài chống lên bản, cơ bắp cường tráng đè lại tấm lưng xinh đẹp của cô: “Thua nên nổi giận hả?”
Giọng nói bị đè nén thấp xuống không có ý trách cứ, ngược lại còn mang vẻ thú vị.
“Chẳng lẽ thua rồi còn vui vẻ được à?”
Đào Anh Thy cau mày, cổ thật sự bị hơi thở của Tư Hải Minh làm cho khó chịu. Cô không khỏi xoay người lại, dùng hai tay đẩy Tư Hải Minh ra, cố gắng làm cho thân thể của anh cách xa hơn, nhưng cổ tay bị siết chặt, bị Tư Hải Minh ôm lấy cả người.
Đào Anh Thy tính khí nối lên, mặc kệ cố tay có sẽ bị thương hay không, dùng sức rút tay lại.
Tư Hải Minh sửng sốt, theo bản năng buông tay ra, sau đó sảc mặt trầm xuống: “Xem ra cô chán sống rồi
“Tư Hái Minh, anh nói đạo lý một câu được không?”
Đào Anh Thy có chút tức giận, trong mắt ngấn lệ: “Anh tới tìm tôi cũng được, còn gọi Võ Ái Nhi đến là có ý gì? Muốn tôi xấu hố mất mặt sao? Hay một người phụ nữ không đủ để phục vụ anh?”
“Cô nói vớ vẩn cái gì vậy?”
- ------------------