Cho thấy sự điên cuồng vào tối hôm qua của hai người.
Mà những vết tích này đều do Tư Hải Minh gây ra cả. Mắt đen của Tư Hải Minh trở nên sâu xa, hô hấp hơi nặng nề, động tác mặc quần áo trên tay cũng chậm lại.
Dù Đào Anh Thy đưa lưng về phía anh nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh rơi vào trên da thịt mình như kim châm.
Không nhìn thấy sau lưng có gì, không biết gì vê nguy hiểm tiềm tàng, sẽ chỉ làm cho cô căng thẳng hơn.
Cô vừa mặc quân áo vừa dựng thẳng lỗ tai nghe nóng động tĩnh sau lưng.
Cô nhanh chóng mặc quân áo vào, mãi cho đến khi mặc xong mới xoay người lại. Tư Hải Minh khi nấy còn lộ ra cơ bụng cơ ngực giờ phút này đã mặc đồ vest phẳng phiu, lộ ra dáng người cao lớn, màu đen sang trọng càng làm tôn lên khí thế mạnh mẽ của anh, ngang tàng đập vào mắt cô.
Hai người ra khỏi phòng, ông chủ câu lạc bộ đang đứng ở ngoài cửa lập tức khom người.
Tư Hải Minh đi lướt qua người ông ta, mang theo vẻ không giận mà uy, đi vào trong thang máy.
Ông chủ câu lạc bộ nhìn theo chiếc Rolls-Royce và xe của vệ sĩ nối đuôi nhau rời đi mãi cho đến khi khuất, mới chính thức nhẹ nhàng thở ra. Vì người mà ông ta đưa đến hôm qua không làm cho cậu Minh hài lòng, làm cho ông ta sợ hãi đến mức đã một ngày một đêm vẫn chưa chợp mắt: “Sắp dọa mất nửa cái mạng của tôi rôi’ Xe tới gần cổng sắt lớn của Minh Uyển, Đào Anh Thy nhìn qua cửa sổ rồi sững sờ, cơ thể đều ngồi thẳng.
Bởi vì từ xa xa, cô đã nhìn thấy sáu bé con đứng trong cổng sắt, dì Hà và quản gia Bào Điển đứng ở bên cạnh.
Bảo An, Bảo Hân, Bảo Vỹ chui khuôn mặt tròn vo của mình vào trong cửa sắt, chen đến mức mặt bẹp lại, miệng nhỏ chu lên. . đam mỹ hài
Mà Bảo Nam và Bảo Long thì còn chui cả nửa người vào trong cửa sắt, nhất là cái bụng tròn nhỏ, chân ngắn nhỏ không ngừng duỗi ra ngoài.
Xe đã đến trước cổng.
Bảo Nam trừng lớn mắt: “Ba đến rồi!” “Ba ơi!” Bảo Long.
Xe dừng lại.
“Tôi đi vê với bọn nhỏ đây. Nói xong, Đào Anh Thy đẩy cửa xe đi xuống dưới.
Sáu đứa bé đứa nào cũng đang cố gắng chui ra nào, Bảo Nam và Bảo Long còn la hét ồn ào…
“Cho con ra ngoài đi!” “Con muốn đi ra ngoài!” “Ra ngoài…” Bảo My len lén đẩy Bảo Long từ sau lưng, cổ vũ cậu bé.
Đào Anh Thy nhìn dáng vẻ đáng yêu của bọn họ, vừa định bật cười thì trong lòng lại cảm thấy chua chua.
Cố gắng muốn chui ra ngoài như vậy là vì muốn tìm cô đúng không? Bảo An nhìn thấy Đào Anh Thy trước tiên, đôi mắt lập tức sáng lên: “Mẹ ơi!”
Năm đứa trẻ khác bị tiếng gọi ‘Mẹ ơiï’ của Bảo An làm cho sững sờ, khi nhìn thấy Đào Anh Thy đang đi về phía bên này thì vui vẻ gọi: “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi” “Mẹ ơi!” Cổng sắt lớn mở ra, sáu đứa trẻ bèn dồn hết sức vào những cặp chân ngắn chạy vội về phía cô đang đứng ở gần cánh cổng.
Bổ nhào vào người Đào Anh Thy, ôm thật chặt chân của cô, Bảo An và Bảo Long còn muốn trèo lên trên nhưng không bò lên nổi, nhanh chóng rớt xuống.
“Mẹ ơi!” Sáu đứa trẻ ôm chân của Đào Anh Thy, vui sướng nhảy nhót.
“Mẹ ơi, bà nói mẹ sẽ về ngay lập tức! Mẹ bèn về ngay lập tức thật!” Bảo Vỹ nhăn nhăn trán, lộ ra khuôn mặt tròn trịa, mắt to lóe lên sáng lấp lánh.
“Mẹ ơi… Mẹ ơi… Bảo My nắm lấy quần của Đào Anh Thy, vô cùng kích động.
Đào Anh Thy ngồi xổm xuống, tất cả sáu đứa nhỏ bèn chui vào trong ngực cô.
Bảo An và Bảo Long muốn leo lên trên vai Đào Anh Thy, vừa leo lên trên, cơ thể nho nhỏ đã bị xách lên.
Tư Hải Minh xách hai đứa lên, ôm mỗi đứa một bên tay: “Không được bò lên.” “Hứ!” Bảo An.
“..” Tư Hải Minh.
Hai đứa con vừa ngồi lên người Tư Hải Minh thì càng trở nên nhỏ bé hơn, vô cùng đáng yêu.
“Mẹ ơi mẹ vừa tăng ca xong thì đến thăm bọn con à?” Bảo Hân quơ quơ hai cái bím tóc, sốt ruột nói chuyện.
Đào Anh Thy nhìn mấy cái miệng nho chu lên gào khóc đòi ăn, nói: “Đúng vậy, vừa mới làm xong thì quay trở lại xem các con luôn.” Trong lòng lại nghĩ, nếu không có người ba đáng sợ của các con thì mẹ đã đến thăm các con từ sớm rồi.